Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 526 -




Cố Quyền lắc đầu: “Chúng ta không thể đắc tội với bọn họ được.”
Xuống đến dưới nhà, Thẩm Thanh Ca kể lại cho giáo sư Lý quan hệ giữa cô với Cố Quyền.
Giáo sư Lý thổn thức không thôi.
“Gạt ân oán sang một bên, cô vẫn có thể bán đồ cổ cho ông ta, ông ta ít nhất vẫn có thể khôi phục được đồ cổ.”
Thẩm Thanh Ca thở dài: “Giáo sư Lý, ông bị lừa rồi! Cố Quyền căn bản không biết khôi phục đồ cổ. Tôi nghi ngờ ông ta đang bán lại đồ cổ… Thậm chí là bán đồ cổ cho nước ngoài.”
“Ông ta quy hoạch không tốt, khiến nhà xưởng phải đóng cửa, hiện giờ đang cần gấp một số tiền lớn. Vừa rồi, ông ta còn nói rằng chỉ đặc biệt cần chiếc bình của tôi…”
Giáo sư Lý gần như khuỵu ngã khi nghe đến những lời này: “Ông ta dám… Làm sao ông ta dám làm thế? Đó chính là báu vật của quốc gia chúng ta mà.”
“Giáo sư Lý, chúng ta đi báo cảnh sát bắt bọn họ đi!”
“Liệu có được không? Cảnh sát liệu có quản những chuyện như thế này không?” Giáo sư Lý có chút do dự.
Ở thời đại này, tỉ lệ mù chữ cao tới gần một nửa, tám mươi phần trăm dân số có rất ít hiểu biết về luật pháp, thế nên rất khó xác định việc cảnh sát có quản lý việc buôn bán đồ cồ hay không.
Thẩm Thanh Ca chắc chắn nói: ”Cho dù không quản lý đồ cổ, thì cảnh sát phải quản lý việc buôn lậu trái phép chứ? Vừa nãy, người đàn ông kia cứ gọi Cố Quyền là ông chủ, chắc chắn có gì đó đáng nghi ở anh ta.”
Hai người đi báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng tìm ra Cố Quyền và chặn giữ lại được một số lượng lớn đồ cổ sắp buôn lậu.
Cố Quyền ngẩng mặt lên trời, khóc lớn: “Thẩm Thanh Ca, con thật tàn nhẫn… Cha chính là cha của con đấy.”
Cô bình tĩnh nói: “Ngày đó, ở ngay chính tiệc sinh nhật của ông, vợ ông đã đích thân thừa nhận lỗi lầm của mình!”
“A aaa…” Cố Quyền vừa tức lại vừa hận.
Giáo sư Lý suýt bật khóc khi nhìn thấy những đồ cổ quý giá suýt chút nữa đã bị buôn lậu ra nước ngoài.
Cuối cùng nhân lúc các nhân viên công tác giám định đồ cổ, ông ta liền quyên góp hết những món đồ cổ còn lại trong nhà mình.
Khi bầu không khí càng ngày càng tốt, Thẩm Thanh Ca cũng quyên góp cái bình sứ thanh hoa của mình.
“Không phải em cả ngày đều nói muốn kiếm tiền dựa trên những món đồ cổ này sao? Em bỏ được?” Bạc Đình trêu chọc hỏi.
“Giáo sư Lý cũng đã quyên tặng, sao em có thể không quyên tặng được?” Cô đau lòng nói.
Hu hu… Căn nhà của cô… Một căn nhà cũng không có…
Bạc Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của cô, nói đùa: “Vợ của anh có tính giác ngộ thật cao.”
Sau sự dày vò như thế, trời cũng đã tối.
Bụng Thẩm Thanh Ca kêu réo ầm ĩ.
“Ngoan, anh Đình nấu đồ ăn ngon cho em.”
“Em muốn ăn đồ cay.”
“Được.”
Thẩm Thanh Ca vừa mới ngồi xuống thì cửa vang lên tiếng gõ.
Vừa mở cửa ra thì thấy cảnh sát mang đến một lá thư cũng với tờ biểu ngữ cho công dân tốt.
“Cô và giáo sư Lý đã quyên góp đồ cổ, đây là biểu ngữ và tiền thưởng chúng tôi đặc biệt dành tặng cho hai người.”
“Cảm ơn.”
Cô có nằm mơ cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới có ngày mình sẽ được trao tặng danh hiệu công dân tốt, cô mở lá thư ra thì thấy bên trong còn có hai trăm đồng tiền.
Cái này còn rất đáng để kỉ niệm nha.
Nghĩ đến đây, cô cất lá thư và biểu ngữ vào ngăn kéo.
Trước khi đi ngủ, Bạc Đình mở ngăn kéo ra, vô tình nhìn thấy tấm biểu ngữ, khóe miệng nhếch lên.
Anh bước đến bên giường, đẩy cánh tay cô nói đùa: “Vợ anh là một công dân tốt đấy nha.”
“Đừng có nói nữa! Không thì em đánh anh đấy!”
Cô cũng không muốn tặng cái bình đó… Chỉ là do bầu không khí quá tốt mà thôi.
“Thật đáng tự hào! Vì sao em không treo tấm biểu ngữ lên?” Bạc Đình nhìn xung quanh phòng ngủ, tựa như thật sự đang tìm chỗ trống để treo tấm biểu ngữ lên.
Cô chỉ cảm thấy không biết nói gì, chuyện này có khác gì một đứa trẻ được ba mẹ treo giấy khen lên tường đâu?
“Anh Đình! Nếu anh không có việc gì thì đi giặt và ủi cái váy bị nhăn của em đi.”
Anh nhìn cô một cách ái muội, rồi gật đầu.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, ngay khi vừa rời khỏi nhà đã có người chúc mừng Thẩm Thanh Ca vì đã trở thành một công dân tốt.
Cô cảm thấy cực kì bực bội.
Bạc Đình thì cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, khiến nàng phải đấm cho anh hai cái.
Ra đến đầu ngõ, Tạ Dương và Hoàng Anh cùng nhau đi bắt cá vừa cười vừa nói.
A Long đi theo phía sau, “Không phải cô đã đồng ý đi leo núi với tôi sao? Sao lại đến đây bắt cá?”
“Mùa hè mà! Leo núi nóng lắm! Ra bờ sông có thể nghịch nước, rất mát mẻ.” Hoàng Anh giải thích.
“Nhưng…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận