Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 944 -




Sự mờ ám trong phòng ngủ rất lâu sau mới tiêu tán.
Bạc Đình hôn nước mắt trên mặt cô, anh thề nói: “Cho dù anh cô độc sống quãng đời còn lại, cũng sẽ không cưới người phụ nữ khác.”
“Em biết.” Cô vô lực nằm ở trong lòng ngực anh, ấm ức trả lời.
Tay dừng ở vị trí thận cô, “Có phải bởi vì cái này không?”
Cô lắc đầu, “Nơi này có sẹo, có phải rất xấu hay không?”
“Không xấu.” Anh ôm chặt cô, hận không thể dung nhập cô vào trong cốt tuỷ, “Đều do anh không bảo vệ tốt cho em.”
“Không liên quan đến anh… Đều do em, muốn lấy lòng nhà họ Thẩm, không nghe lời anh khuyên.” Cô vùi mặt vào ngực anh, nhịn không được nghẹn ngào.
Bạc Đình đau lòng hôn lên trán cô, vành mắt đỏ lên.
“Không khóc, anh Đình có tiền, hết thảy đều sẽ tốt lên.”
“Ừm.” Cô nỗ lực nặn ra nụ cười.
Một tháng qua đi, rốt cuộc Thẩm Thanh Ca đã hoàn thiện xong toàn bộ quá trình từ chức.
Tất cả đồ đạc cá nhân của cô đã được đưa về nhà từ lâu, trên cơ bản xách cái túi là có thể đi.
“Thanh Ca, hâm mộ cô quá đi mất. Sau này chính là phu nhân nhà giàu, mỗi ngày ở trong nhà hưởng thụ cuộc sống.”
“Đúng vậy.”
Thẩm Thanh Ca chỉ cười không nói gì, cô không muốn nói quá nhiều với bọn họ.
Lý Anh Đào ghen tị nói: “Tôi cảm thấy làm giáo viên vô cùng tốt! Thanh Ca, phụ nữ vẫn nên có công việc của chính mình. Bằng không, đàn ông không cần cô làm sao bây giờ?”
“Lý Anh Đào, cô bớt xen vào chuyện của tôi đi! Tôi chưa từng nghe lời hay từ trong miệng cô. Giống như người khác lên phố xin cơm, cô liền không nghèo dường như!” Thẩm Thanh Ca lạnh mặt, trực tiếp dỗi lại.
Mọi người hơi kinh ngạc, không ngờ tính tình của Thẩm Thanh Ca ngoan ngoãn giống như cừu vậy, tức giận tính tình lại cũng không nhỏ.
Nhưng tục ngữ nói rồi, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.
Huống chi hiện tại người ta thành phu nhân nhà giàu?
Lý Anh Đào bị nói có chút tức giận, cô ta quái gở nói: “Đúng đúng đúng! Có chút tiền trinh, cô nhìn ai cũng nghèo! Vừa mới đắc thế, đã xem thường đồng nghiệp trước kia! Cô được lắm!”
“Thật ngại quá, tôi không phải có chút tiền trinh! Tôi là vô cùng giàu có! Chồng tôi mở công ty!” Vẻ mặt Thẩm Thanh Ca vô tội sửa đúng.
Đây là sự thật, có căn cứ, khiến Lý Anh Đào muốn cãi lại cũng không biết cãi được.
Ai bảo chồng cô ta chỉ là một công nhân kỹ thuật bình thường chứ?
Cô ta tức giận đến phát khóc.
Thẩm Thanh Ca lại lấy tư thế của người thắng mỉa mai cười lạnh.
Những đồng nghiệp khác bị dáng vẻ của Thẩm Thanh Ca doạ sợ, trong khoảng thời gian ngắn không dám lên tiếng cũng không dám lên trước nịnh bợ.
Đáng sợ quá… Thẩm Thanh Ca thật sự giống như biến thành người khác, tựa hồ rất cao ngạo, khiến bọn họ không đụng tới được.
Trước khi tan học, sắc mặt của Thẩm Thanh Ca không thay đổi, rời đi trường học.
Cô đi thẳng đến nơi giao dịch cổ phiếu.
Tiền lương hơn một tháng này, hơn nữa Bạc Đình cũng cho cô tiền tiêu vặt, tổng cộng cô tích cóp được 800 đồng tiền.
Cô định dùng toàn bộ để mua cổ phiếu!
Ở một thời không khác, Bạc Đình đã nói với cô mua cổ phiếu ngắn hạn sẽ kiếm khá ổn.
Tuy rằng Bạc Đình không ngại nuôi cô, nhưng tính cách mạnh mẽ không cho phép mình dựa dẫm vào người khác!
Kế hoạch của cô là kiếm chút tiền trước, sau đó tìm một công việc về tiếng Anh.
Tuy rằng hiện tại cô không có bằng cấp, nhưng chỉ cần ở trên người cô có kỹ năng tốt, cô tin chắc chắn sẽ chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng.
Tới nơi giao dịch cổ phiếu, Thẩm Thanh Ca đi đến quầy chọn cổ phiếu, sau đó hỏi mấy vấn đề, rồi đầu tư toàn bộ tiền vào.
Mấy người dân thích mua cổ phiếu, bao gồm người ở quầy đều kinh ngạc liên tục nhìn cô vài lần.
Cô gái này ngay cả thuật ngữ chuyên nghiệp cũng nói không rõ, cũng không hiểu quá trình mua cổ phiếu lắm, thế mà lại quăng toàn bộ 800 đồng tiền vào.
“Cô gái, không phải cô quăng hết tài sản tích cóp vào đấy chứ? Vẫn là nên tiết chế chút, cổ phiếu ấy mà, chơi chơi thì tốt rồi.” Một người khuyên nhủ.
“Tôi muốn thử xem.” Cô xấu hổ cười.
Người ở quầy có lòng tốt nói: “Nếu cô hối hận, từ thứ hai đến thứ sáu, lúc bắt đầu phiên giao dịch đều có thể lấy ra.”
Miệng cô ngọt ngào nói lời cảm ơn, sau đó xách túi rời đi, không hề muốn quan sát giá thị trường cổ phiếu mà mình mua ở sảnh chút nào.
“Cô gái này đúng là… Không coi tiền là gì cả.” Mọi người dở khóc dở cười.
“Ai nói không phải? 800 đồng tiền đấy, nửa năm tiền lương của người dân bình thường.” Nhân viên thở dài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận