Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 497 -




Ngay lập tức, Đỗ Kỳ Kỳ biết Thẩm Thanh Ca đang nghĩ cái gì. Cô chính là không muốn hiến tủy cho Cố Kỳ Lân.
Cô ta cười nhẹ: "Thanh Ca là người rất thông minh, ngày trước em gái cô ấy là Thẩm Kiều Kiều giả vờ tự nhận mình là con gái nhà họ Cố, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này... Đương nhiên là cô ấy sẽ không muốn nhận thân rồi."
"..." Nghe xong câu này, đáy mắt của bà cụ Cố đột nhiên tràn đầy cảm giác tội lỗi.
"Nhưng bà nội, cháu có cách..."
Mấy ngày sau, Hoàng Anh tới.
Ngụy Hồng gần đây bận thi cử, không có thời gian bán bút ở chợ đen.
Nhiệm vụ quan trọng này đổ dồn lên đầu Hoàng Anh.
Thẩm Thanh Ca đưa Hoàng Anh đi tham quan một số danh lam thắng cảnh, sợ cô ấy bị lạc nên cô đã đích thân đưa cô về nhà.
"Hoàng Anh, em đến thành phố Thượng Hải chơi, chị lại nhờ em giúp chị bán bút, vất vả cho em rồi!" Thẩm Thanh Ca lễ phép nói.
Cô ấy cười khúc khích nói: “Đến chơi cũng có thể kiếm tiền, em cảm ơn chị còn không đủ nữa là!”
Hai người đi đến nhà của A Long.
Mấy ngày nay Hoàng Tam ở chung với A Long nên Hoàng Anh đương nhiên chuyển đến nhà A Long ở cùng luôn.
“Chị Thanh Ca, chị nhìn này.” Hoàng Anh lấy từ trong hành lý ra một đôi giày vải màu đen.
“Các mũi khâu thật tốt, chúng còn đẹp hơn cả của chị nữa.” Thẩm Thanh Ca cười nói.
Hoàng Anh đỏ mặt nói: “Em muốn đưa cho A Long, nhưng khi đến thành phố Thượng Hải, em liền nhìn thấy trên đường có rất nhiều người đi giày thể thao, nên xấu hổ không muốn đem đi tặng! Hơn nữa, mấy ngày nay A Long cũng rất chán nản, rất khó chịu. Lần nào về nhà cũng say xỉn....."
“Vậy nên em muốn tặng đôi giày này cho anh Bạc Đình! Chân của anh trai em quá to, anh ấy không thể đi vừa được."
Thẩm Thanh Ca nhìn đôi giày vải, rồi nói: "Dù sao thì đó cũng là tâm ý của em, đưa chúng cho Bạc Đình chỉ tổ lãng phí."
"Vậy làm sao bây giờ?"
“Em cứ đưa nó cho A Long đi! A Long thích em họ Bạc Đình, nhưng em ấy lại có người mình thích rồi! Vừa vặn đây lại là cơ hội của em!"
Hoàng Anh nghe vậy thì trong lòng vừa cảm thấy chua xót lại có chút vui vẻ.
May mắn thay, không có người phụ nữ nào thích A Long... Cũng lại đáng buồn thay, người A Long thích không phải cô ấy.
Đang nói chuyện thì A Long mở cửa bước vào.
"Chị dâu! Chị đến rồi!" Cả người A Long toàn là mùi rượu.
Thẩm Thanh Ca đưa cho anh ta một đôi giày vải, "Hoàng Anh làm cho cậu cái này! Cầm lấy đi!"
"Thật đẹp! Cảm ơn cô!" A Long hất nhẹ cằm về phía Hoàng Anh.
Hoàng Anh ngượng ngùng giải thích: “Tôi và anh trai tôi đến nhà anh ở, chính là làm phiền anh, thấy thật xấu hổ nên tôi đã làm một đôi giày.”
“Cô khách sáo làm gì?”
A Long ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đi đôi giày vải màu đen.
“Giày đi rất thoải mái! Hoàng Anh, em có thể bán giày vải. Một đôi giày giá ba đồng tiền hoặc bốn đồng tiền?"
Hoàng Anh chỉ có thể trả lời: "... Đều được."
Thẩm Thanh Ca trợn mắt, A Long đúng là hết thuốc chữa rồi!
Cứ vậy mà thản nhiên không biết tấm lòng của Hoàng Anh!
“A Long, thay lời cảm ơn, cậu dẫn Hoàng Anh đi xem phim đi. Lần trước cậu không xem được, lần này hai người nhất định phải xem đấy."
Nhắc đến chuyện đáng buồn này, A Long lại khịt mũi, "Nhưng em không muốn xem."
“Không! Cậu muốn xem!"
"Em thực sự không muốn xem!"
"Không! Cậu muốn xem nó!"
Thẩm Thanh Ca liếc nhìn Hoàng Anh. Cô ấy là người bạn đầu tiên cô có được sau khi sống lại, sao có thể không giúp đỡ chứ?
“Bạc Đình được tặng bốn vé xem phim! Buổi chiều chúng ta cùng đi xem Nòng nọc tìm mẹ nhé."
A Long đột nhiên cảm thấy chị dâu thật xấu xa, vậy mà lại lấy muối xát lên vết thương của anh ta.
Anh ta nhìn vào phòng của Hoàng Tam nói: "Hai người tìm Hoàng Tam đi. Em không có tâm trạng."
"Tôi đã hỏi Hoàng Tam rồi, cậu ấy không rảnh!"
Tình cờ Hoàng Tam ra khỏi phòng để lấy nước, cảm thấy kỳ lạ nói: "Không, tôi rảnh."
Thẩm Thanh Ca nhìn Hoàng Tam với ánh mắt hình viên đạn, "Không! Cậu không rảnh!"
"Sao cũng được! Tôi không rảnh."
A Long thở dài, buồn bã nhìn bầu trời.
Hoàng Anh nhìn Thẩm Thanh Ca với vẻ mặt ngưỡng mộ, chị Thanh Ca thật là lợi hại, vậy mà lập tức mời được A Long đi ra ngoài chơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận