Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 204 -




Phải rất lâu sau anh mới buông cô ra.
Cô hít một ngụm lớn không khí trong lành, đôi môi hơi sưng đỏ.
Bạc Đình đặt cô lên giường, cô ôm mặt anh nói: "Ăn cơm trước đi."
“Anh không đói bụng.”
Cô nhỏ giọng nói: “…… Em có rất nhiều điều muốn nói với anh."
“Anh có thể bịt miệng em lại?" Bạc Đình lại hôn cô lần nữa.
Mặt cô đỏ lên.
Sau khi đổi thành một chiếc giường lớn, cũng thuận tiện làm mấy động tác cần nhiều không gian hơn.
Bầu không khí ái muội trong phòng ngủ cũng dần tăng lên.
Khi trời gần tối, thì cửa phòng ngủ mới mở ra.
Bạc Đình từ phía sau ôm lấy eo cô: " Thanh Ca, trông anh còn đẹp không?"
Cô xoay người lại, nhìn kỹ khuôn mặt anh, "Vẫn còn đẹp, nhưng hơi đen."
“Em chê anh đen?” Tay anh đặt lên mông cô và bóp mạnh.
“Em không chê, anh Đình là người đẹp nhất.” Cô thú nhận.
Bạc Đình cười khúc khích, anh kéo cô vào phòng chính, "Anh mua cho em rất nhiều đồ, em xem một chút đi."
Anh từ trong túi lấy ra kem bảo vệ da, nước hoa, son môi,……
“Cảm ơn, anh Đình.” Cô ngọt ngào nói.
Anh lại lấy ra một chiếc áo khoác len màu đỏ, "Em mặc thử đi, em mặc sẽ rất đẹp."
Chiếc áo khoác màu đỏ này mặc lên nhìn da sẽ rất trắng, phải nói rằng Bạc Đình có con mắt rất tinh tường.
“Còn cái này, anh nghĩ em cũng có, anh mua thêm cho em một nữa.” Anh nói rồi lấy trong người ra một chiếc quần lót màu be.
Thẩm Thanh Ca đỏ mặt, cô giật lấy quần lót rồi giấu sau lưng, tức giận nói: "Anh là một người đàn ông, mua thứ này thì giống cái gì?"
“Anh mua cho vợ anh thì kỳ cục sao?"
Cô hờn dỗi lườm anh một cái rồi nhanh chóng cất đồ lót vào vali trong phòng ngủ.
Bạc Đình còn mang về cho cô ốc biển, vỏ trai chân trâu linh tinh các thứ.
Cô chơi với mấy con ốc biển một cách mới lạ, "Anh Đình, sau này chúng ta cùng nhau đi biển nhé."
“Khi nhìn thấy biển, anh cũng nghĩ sau này sẽ dẫn em đi xem.”
Nụ cười trên khóe miệng của cô không ngừng mở rộng ra, nhất định sau này bọn họ sẽ có nhiều cơ hội đi du lịch cùng nhau.
“Em nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm." Bạc Đình ngửi được mùi vị mới lạ cay nồng, anh bước về phía bếp.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy hơi bất bất đắc dĩ, tại sao Bạc Đình luôn cướp việc để làm?
Rõ ràng là anh vừa lái xe về, rõ ràng là vừa…...vận động cả buổi chiều.
Cô bước từng bước nhỏ đuổi theo, "Để em làm cho, anh Đình, em muốn đau lòng anh."
Nốt ruồi ở đuôi mắt của Bạc Đình nhô lên, trông rất giống một con hồ ly.
Anh nở một nụ cười nghịch ngợm, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, "Vừa rồi không phải là em đau lòng anh sao?"
“Thật là không biết xấu hổ!”
Thẩm Thanh Ca xấu hổ đẩy anh ra, quay người lại lấy ra một chiếc chậu tráng men, rồi cho tôm hùm đất vào đó.
“Vợ của anh thật là thông minh, thậm chí còn có thể làm món tôm hùm đất ngon như vậy.” Bạc Đình nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
“Anh cũng chưa từng ăn sao!” Cô khéo léo ngắt đầu và đuôi con tôm, rồi bóc vỏ tôm hùm đất ra, sau đó đút vào miệng Bạc Đình.
Bạc Đình mở miệng và ngậm đầu ngón tay của cô trong miệng, nhưng cô nhanh chóng rút tay ra.
Nhai miếng thịt tôm tươi mềm, anh có chút kinh ngạc, vị cay cay thơm ngon tràn ngập vị giác, "Thứ này dùng để nhắm rượu."
“Không chỉ để nhắm rượu mà còn ăn với cơm nữa.” Cô bưng chiếc chậu tráng men đến bàn ăn.
Bạc Đình lấy một chai bia và một lon Coca.
Ban đầu cô muốn dùng nước canh để ăn với mì hoặc chan cơm ăn, nhưng đã bị Bạc Đình làm chậm trễ, nên nước canh đã cạn.
Anh vừa ngồi ngồi xuống, Thẩm Thanh Ca đã quay người đi vào bếp.
Lúc này nấu cơm cũng không còn kịp, để thuận tiện, cô từ trong không gian lấy mì khô ra rồi bỏ vào trong nồi.
Ở phía bên kia, cô xào rau cải thìa.
Rất mau, đồ ăn và mì đã được dọn ra cùng nhau.
Khi cô mang mì ra, một nửa số tôm trong chậu tráng men đã biến mất.
Và trong bát của cô đầy ắp tôm đã bóc vỏ.
Trước mặt Bạc Đình là một đống vỏ tôm đỏ au.
“Anh đều cho em, vậy anh ăn cái gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận