Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 264 -




Hiệu trưởng thở dài: "Đỗ Kỳ Kỳ, vốn dĩ thầy không muốn nói, nhưng nếu em đã hỏi thì thầy cũng nên công bố.”
“Hiệu trưởng, thầy nên công bố đi! Bằng không sẽ có người cho rằng học tập rất dễ dàng!" Đỗ Kỳ Kỳ cố ý nói.
Hiệu trưởng không còn cách nào khác, đành phải giơ một bài thi hóa học lên và nói: "Đỗ Kỳ Kỳ, bài thi hóa học của em được 17 điểm!"
“Bài thi toán học em làm được 18 điểm."
“Ngữ văn em làm được 50 điểm.”
“Chính trị em làm được 60 điểm.”
“Vật lý em làm được 7 điểm.”
Mọi người đều cười phá lên, "Ha ha ha... Đỗ Kỳ Kỳ, cô thật không biết xấu hổ để hiệu trưởng công bố điểm."
Khuôn mặt của Đỗ Kỳ Kỳ còn đỏ hơn tôm hấp, hiện tại cô ta chỉ muốn tìm một cái khe đất để chui vào.
“Bài thi tuy đơn giản nhưng cũng chứng tỏ kiến thức cấp ba của Thẩm Thanh Ca rất tốt! Em ấy hoàn toàn đủ tư cách để học cùng các học sinh năm ba cấp ba." Hiệu trưởng tuyên bố.
Các chàng trai reo hò và vỗ tay.
Một số nữ sinh học cuối cấp ba đã đến gần Thẩm Thanh Ca nói, "Tên của cậu là Thẩm Thanh Ca đúng không? Cậu học giỏi quá."
“Đi thôi, chúng ta cùng nhau vào lớp nào.”
Thẩm Thanh Ca không ngờ rằng lại có thể kết bạn dễ dàng như vậy.
Trường cấp ba này chỉ có ba lớp.
Năm nhất, năm hai, năm ba.
Giáo viên các môn đều sài chung.
Tóm lại, điều kiện giảng dạy còn kém về mọi mặt.
Trong giờ học, Thẩm Thanh Ca trò chuyện với mọi người và phát hiện ra rằng rất nhiều bạn cùng lớp lớn hơn cô một hoặc hai tuổi.
“Thẩm Thanh Ca, chẳng phải cô đã kết hôn rồi sao? Tại sao cô còn đi học? Mẹ tôi nói, phụ nữ lấy chồng thì phải giúp chồng dạy con, sống vì chồng con." Chàng trai ngồi ghế trước xoay lưng lại trò chuyện.
Anh ta lớn lên trắng trẻo, dịu dàng, lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ nữ tính, trông hơi giống một ngôi sao ở đời sau.
Thẩm Thanh Ca trợn mắt nói, "Anh sống ở thời cổ đại sao? Bao nhiêu năm học tập đều vô ích."
“Chu Hiểu Thiên, anh là cái đồ nhà quê! Chúng tôi đều là những người phụ nữ ở thời đại mới, phải học tập, thi đại học, cống hiến cho đất nước! Chúng tôi cũng không thua kém gì so với các anh đâu." Vương An Na không vui nói.
“Ý tôi không phải như vậy. Thẩm Thanh Ca tới đây học nên tôi cảm thấy rất kỳ lạ..." Chu Hiểu Thiên quay người đi, tiếp tục làm bài tập.
Đúng lúc này, giáo viên vật lý bước vào và phát bài thi: "Lần này Chu Hiểu Thiên lại được điểm tối đa môn vật lý! Chỉ là ngữ văn của em ấy quá kém, bố cục viết văn đều nói về tư tưởng phong kiến, nếu không đã là người có điểm thi cao nhất trong huyện!"
Thẩm Thanh Ca có chút kinh ngạc, Chu Hiểu Thiên này cũng thật lợi hại!
Lúc này Cố Tiểu Liên ngồi cùng bàn thấp giọng nói: "Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên? Chu Hiểu Thiên luôn đạt điểm tuyệt đối trong các môn toán, lý, hóa. Anh ta lúc ở nhà chỉ có học tập, không cần phải làm ruộng hay gì cả, chúng tôi đều rất hâm mộ anh ta."
Ở thời đại này, hiếm khi cả gia đình đều hết lòng ủng hộ việc học của con cái.
Trong môi trường thuận lợi như vậy, cũng không khó hiểu khi anh ta có thể đạt được kết quả tốt.
Một kế hoạch được hình thành trong đầu cô...
Buổi chiều bốn, năm giờ là tan học.
Hầu hết mọi người đều bận rộn làm công việc đồng áng để kiếm công điểm.
Thẩm Thanh Ca vừa ra khỏi trường, cô đã nhìn thấy Bạc Đình đang đỡ xe đạp đứng bên đường.
“Anh Đình.” Cô chạy một mạch, nhào vào lòng ngực anh.
Lỗ tai Bạc Đình đỏ bừng, anh đẩy cô ra: "Đừng lộn xộn... ở đây đang có nhiều người."
“Em không được ôm người đàn ông của mình à?” Cô cố tình hiểu lầm ý anh.
Anh ra vẻ người lớn nói, "Ở đây là trường học. Lỡ như học sinh bị ảnh hưởng bởi em và bắt đầu hẹn hò khắp nơi, không tập trung vô việc học thì sao?"
“Anh nói có lý.” Vừa rồi cô thực sự chưa nghĩ nhiều về chuyện đó.
Cô chỉ muốn ngăn cản không cho Bạc Đình ghen, giúp anh tuyên thệ chủ quyền.
Hôm nay cô còn chưa cho heo ăn nên Bạc Đình đã trực tiếp đưa cô đến trang trại nuôi heo.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa ngàn dặm.
Người dì làm cùng trong trang trại nuôi heo, không biết nghe được từ đâu chuyện Thẩm Thanh Ca đi học cấp ba, đều bị sốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận