Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 686 -




Bạc Thọ Khang ho khan nói: "Khương Lê, cơ thể của bà hồi phục rồi thì về nhà họ Bạc ở đi."
Đây rõ ràng là một cử chỉ thiện chí.
Nhưng Khương Lê và Bạc Đình đều cười khẩy.
"Bạc Đình không phải nói cho ông biết rồi sao? Lần này kêu ông đến đây là để ly hôn!" Khương Lê lạnh lùng nói.
"Cái gì?" Bạc Thọ Khang sửng sốt.
"Tôi muốn ly hôn với ông!" Khương Lê lại nói.
Bạc Thọ Khang bình tĩnh đứng dậy: "Lần này bà đặc biệt quay về là để ly hôn với tôi phải không? Bà cùng tên hiệu trưởng kia đến bước nào rồi?"
Sắc mặt của Khương Lê nhất thời trở nên khó coi, "Ông... ông..."
"Mẹ tôi và Vạn Dụ không có loại quan hệ như ông nghĩ! Câm cái miệng của ông lại!" Bạc Đình gầm nhẹ.
Bạc Thọ Khang lạnh lùng, không hề tin tưởng.
Thẩm Thanh Ca cau mày nói: "Hai người sắp ly hôn rồi, bây giờ mẹ tôi còn cần thiết lừa ông không? Hai người đi đến bước đường hôm nay, đều là lỗi của ông và Trịnh Nga! Đừng có hất nước bẩn lên người khác!"
Bạc Thọ Khang thấy Thẩm Thanh Ca kích động như vậy thì không thể không tin... Cô là người có trí thức, hiếm khi mất bình tĩnh như thế này...
"Vậy tại sao lúc đấy bà lại rời đi với hiệu trưởng đó?" Bạc Thọ Khang lúng túng hỏi.
Khương Lê xoa chỗ trái tim nói, "Tôi căn bản không nghĩ tới Vạn Dụ sẽ cùng tôi đi đến huyện thành..."
"Mẹ, tại sao phải giải thích với ông ta? Ký tên đi." Bạc Đình lấy văn kiện ra đưa cho Bạc Thọ Khang.
Bờ môi của Bạc Thọ Khang mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì, "..."
Thẩm Thanh Ca nắm bắt được chi tiết này, đưa bút cho ông ta, “Ông còn có cái gì muốn nói?”
“Thanh Ca, đừng lãng phí thời gian nói chuyện với ông ta!” Bạc Đình khinh thường nói.
Thẩm Thanh Ca nhìn thẳng vào Bạc Thọ Khang, chờ đợi ông ta lên tiếng...
Nói không chừng có khi có bí mật gì đó?
“…” Cuối cùng, Bạc Thọ Khang cũng không nói gì, mà nhanh chóng ký vào đơn ly hôn.
Khi Khương Lê nhận được thỏa thuận ly hôn, bà ấy cảm thấy rất vui mừng.
Thẩm Thanh Ca không biết đó có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng Thẩm Thanh Ca cảm thấy khuôn mặt của mẹ cô trở nên hồng hào rõ rệt.
Cô muốn đốt pháo để ăn mừng!
“Không cần đợi đến ngày mai, bây giờ chúng ta đến cục dân chính lấy giấy ly hôn.” Khương Lê đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
Bạc Thọ Khang cúi đầu, “Hôm nay tôi không mang theo giấy tờ tùy thân… Hôm khác đi.”
"Tốt nhất là ông nên nhanh lên! Đừng có lề mề nữa." Khương Lê mất kiên nhẫn nói.
“Ừ.” Bạc Thọ Khang chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu như đứa trẻ bị người lớn mắng.
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca ở cùng Khương Lê ăn tối.
Bạc Thọ Khang, người không được giữ lại, không còn cách nào khác phải ra đi về trong tuyệt vọng.
Thẩm Thanh Ca đi chợ mua chút đồ ăn, lúc trở về tình cờ nhìn thấy Tạ Dương đang giết cá, phương pháp giết cá của cậu ta rất thô bạo, trực tiếp ném nội tạng, bụng cá và những thứ khác vào thùng gỗ.
Cảnh tượng này khiến Thẩm Thanh Ca đau lòng muốn chết!
Nội tạng cá và bụng cá ăn siêu ngon luôn có được không?
"Tạ Dương, cậu có thể bán cho tôi nội tạng của cá, bụng cá hay những thứ tương tự hay không?" Thẩm Thanh Ca hỏi.
Sắc mặt Tạ Dương khác lạ: “Chị, nhà chị nuôi heo à?”
Thằng nhóc hôi hám!
"Cậu mới nuôi heo! Tôi mang về nhà nấu ăn! Cậu có biết món bụng cá ngon đến thế nào không?" Cô đánh vào đầu cậu ta.
Tạ Dương xoa sau đầu, có chút không hiểu, gia cảnh của chị Thanh Ca rõ ràng rất tốt, sao lại ăn những thứ vớ vẩn này.
"Chị, chị lấy hết đi, những thứ này em vốn định vứt đi, em không cần tiền." Tạ Dương đưa thùng gỗ cho cô.
Thẩm Thanh Ca đang nghĩ, đứa trẻ này đang lãng phí của cải của mình!
Tương lai nếu có điều kiện, cô sẽ mở quán xào nội tạng cá!
Sau khi Thẩm Thanh Ca trở về nhà, cô mang thùng gỗ vào bếp, bắt đầu nhặt những phần ăn được rồi rửa sạch.
Bạc Đình ngửi thấy mùi tanh, vội vàng đi giúp rửa sạch: "Cá đâu? Sao toàn là rác vậy?"
"Không có cá, hôm nay chúng ta sẽ ăn nội tạng cá."
Bạc Đình biết cô luôn có thể sáng chế ra những món ăn kỳ lạ nên anh không còn ngạc nhiên nữa mà nửa đùa nửa thật nói: “Tại sao ngay cả cá cũng không nỡ mua?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận