Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 605 -




Nhưng mà trước đó, cô phải tự cứu chính mình.
Đồng Kim Hoa cho rằng che kín miệng cô, cô liền không có biện pháp tự cứu banr thân sao?
Thẩm Thanh Ca nghĩ đến kéo ở trong lòng.
Giây tiếp theo, lòng bàn tay phải của cô có cảm giác lạnh lẽo.
Một cây kéo sắc bén xuất hiện ở trong tay.
Cổ tay của cô bị cột chặt với đầu giường bằng dây thừng, cô khó khăn lắm mới cầm được kéo, cúi đầu xuống dưới cắt đứt dây thừng.
Sau khi cắt xong một bên tay, liền dễ làm hơn, cô lấy miếng vải rách bên ngoài miệng ra, dây thừng ở tay trái cùng hai chân đều được cắt ra.
Sau khi cô xuống giường, tay vừa mới đặt lên nắm cửa, cửa đã bị đẩy ra.
Đồng Kim Hoa cùng một bác sĩ nam cao lớn đứng ở cửa.
“Muốn chạy sao?” Đồng Kim Hoa âm hiểm cười.
Thẩm Thanh Ca cầm kéo chỉ về phía bọn họ, “Ông chính là bác sĩ, chẳng lẽ ông cũng muốn giúp Đồng Kim Hoa sao?”
Bác sĩ đẩy mắt kính trên mũi, cười châm chọc, “Cháu gái, đều là vì cứu em trai cháu.”
Lúc này, Thẩm Thanh Ca mới nhớ tới, bác sĩ này là em trai của Đồng Kim Hoa!
“Cứu mạng ——” Cô kêu to.
“Ha ha! Em trai, nhanh chóng bắt cô ta tới phòng y tế! Lấy tủy.”
“Được.” Bác sĩ bóp chặt tay của Thẩm Thanh Ca, lấy cây kéo đi, đem vải nhét vào trong miệng Thẩm Thanh Ca.
Tới phòng y tế, Thẩm Thanh Ca nhìn những thiết bị y tế quen thuộc ở trước mắt cảm thấy nôn nao trong bụng.
Từng cảnh tượng của đời trước đều hiện ra ở trong đầu.
“Cháu gái, còn không phải là tiêm vài cái thôi sao? Một người lớn như cháu mà còn sợ tiêm sao?” Giọng nói của bác sĩ như kiểu đây là một việc nhỏ không hề không đau đớn.
“Đúng vậy! Lại không phải muốn lấy tim, gan, lá lách, phổi và thận của cô, sao cô lại sợ như vậy?” Đồng Kim Hoa đắc ý nói.
Thẩm Thanh Ca không thể nói chuyện, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt nhìn bọn họ.
Bác sĩ lấy ra kim tiêm, kim tiêm rất to, lúc ông ta giơ cao cánh tay lên chuẩn bị đâm vào thịt của Thẩm Thanh Ca, rầm ——
Cửa bị đá văng.
Bạc Đình chạy tới trước mặt bác sĩ, hung hăng đấm ông ta một cái.
“A……”
Bác sĩ bị đánh nằm trên mặt đất, máu mũi chảy ra rất nhiều.
Đồng Kim Hoa nhặt kim tiêm lên muốn phản kháng, Bạc Đình trực tiếp đá bà ta một chân, đá bà ta bay đến tường.
“Em không sao chứ?” Bạc Đình lấy miếng vải trong miệng Thẩm Thanh Ca ra, cởi trói cho cô.
“Không có việc gì.” Thẩm Thanh Ca ôm chặt Bạc Đình.
Cảnh sát, trưởng khoa của bệnh viện đều tới.
“Bắt cóc, giam giữ trái phép, cố ý gây thương tổn! Hai người xong rồi.” Thẩm Thanh Ca hung dữ nói.
Cảnh sát mang còng tay lên cho hai người bọn họ.
Bác sĩ cùng Đồng Kim Hoa rất kích động, “Thẩm Thanh Ca! Cô dám! Chúng tôi là mẹ và cậu của cô!”
“Thanh Ca, cô mau xin tha đi! Chuyện trong nhà của chúng ta, không tới lượt cảnh sát quản.”
Cảnh sát nghi ngờ nói: “Hả? Đây là mẹ cô sao?”
Đồng Kim Hoa cùng bác sĩ kích động nói: “Đúng vậy! Anh xem chúng tôi nhìn rất giống nhau.”
“Không tới lượt bà nói chuyện!” Cảnh sát nghiêm túc gầm nhẹ.
Thẩm Thanh Ca lắc đầu, “Tôi không quen biết bọn họ! Vì sự an toàn cá nhân của tôi, mời mọi người xử bọn họ thật nặng!”
“A…… Thẩm Thanh Ca! Tôi chính là mẹ cô! Cô đối xử với tôi như vậy, sẽ bị trời phạt.” Đồng Kim Hoa khóc lóc.
Bà ta giãy giụa muốn tiến lên đánh người, nhưng cảnh sát nhanh chóng đánh ngã bà ta.
Thẩm Thanh Ca ghét bỏ đi vòng qua người bà ta, làm như vô ý dẫm một chân lên mặt của bà ta, “Không phải con mèo con chó gì cũng xứng làm mẹ tôi.”
Bạc Đình đưa cô tới phòng của trưởng khoa, trưởng khoa tự mình xem bệnh cho Thẩm Thanh Ca, kê đơn thuốc.
Kết quả cùng Thẩm Thanh Ca nghĩ giống nhau, chỉ kê một ít thuốc hạ sốt, thuốc kháng sinh.
Anh đỡ cô xuống tầng, giọng nói có chút áy náy, “Đều là do anh! Anh nên nghe lời em, không nên đưa em xuống tầng…… Nếu là kim tiêm kia đâm vào người em, hôm nay anh nhất định sẽ giết bọn họ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận