Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 242 -




Chu Tiểu Phương cười lạnh, dùng sức đẩy mạnh Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Kiều Kiều không đứng vững, bị đẩy ngã xuống đất.
Chu Tiểu Phương lập tức đóng cửa lại, "Một con gà rừng, còn muốn làm chim phượng hoàng? Thật buồn cười! Còn dám uy hiếp Sơn Hà của chúng tôi, vậy thì ngủ ở chuồng gia súc đi!"
Vẻ mặt của Thẩm Kiều Kiều khó hiểu nhìn chiếc vòng tay bằng sắt.
Tại sao!
Chiếc vòng tay của cô ta rõ ràng là hàng thật, Thẩm Thanh Ca chỉ đeo nó có một ngày...
Vậy chắc chắn là con khốn Thẩm Thanh Ca đã tráo đổi chiếc vòng tay.
Không được, cô ta phải lấy lại chiếc vòng trước khi Thẩm Thanh Ca nhận ra chính mình là một tiểu thư nhà giàu.
Trời hoàn toàn tối, trong bóng tối Thẩm Kiều Kiều sờ soạng đi đến đầu thôn phía tây, lấy hết can đảm gõ cửa nhà Bạc Đình.
Gõ mấy lần cũng không có người mở cửa, cô ta áp mặt vào cửa nghe xem bên trong có động tĩnh gì không.
Một giọng nữ êm tai vang lên bên trong cánh cửa.
“Anh Đình, em muốn ăn lê, anh gọt vỏ cho em đi."
Thẩm Kiều Kiều hừ lạnh nghĩ thầm: Mơ tưởng! Một người tàn nhẫn như Bạc Đình, không tát cho cô một bạt tai đã không tồi rồi! Còn muốn ăn lê!
Nhưng trong giây tiếp theo, coi ta bị vả vào mặt.
“Anh đang giặt đồ, em đợi anh một lát.” Bạc Đình nhàn nhã trả lời.
Thẩm Kiều Kiều không thể tin được che miệng lại, Bạc Đình ôn nhu như vậy sao, cư nhiên không hề tức giận... Còn nguyện ý hầu hạ Thẩm Thanh Ca!
“Ai bảo anh giặt đâu? Quần áo của em em có thể tự giặt..."
“Anh thật vất vả làm cho bàn tay của em trở nên mềm mại và trắng trẻo, em đừng để nó trở nên thô ráp."
Thẩm Thanh Ca bật cười, nhiều năm như vậy bị nhà họ Thẩm tra tấn, trên tay cô chắc chắn phải có vết chai.
Nhưng so với những người phụ nữ khác, bàn tay của cô cũng tính mềm mại, trắng trẻo.
Thẩm Kiều Kiều nhìn xuống đôi tay của mình, đầy vết cắt và vết chai màu vàng... Đen và thô, không khác gì bàn tay đàn ông!
Cô ta không thể nghe được nữa, dùng sức đập tay vào cửa.
Thịch thịch thịch ——
Bùm ——
Bạc Đình mở cửa, lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Tay của cô không cần nữa, thì chặt đứt đi!”
“Tôi tìm... chị gái của tôi." Thẩm Kiều Kiều sợ hãi lùi lại một bước.
Thẩm Thanh Ca dường như đã đoán ra Thẩm Kiều Kiều tìm mình vì chuyện gì, cô liền mở miệng hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
“Thẩm Thanh Ca! Chị tráo đổi vòng tay đúng không? Vòng tay của tôi là vòng tay bằng bạc, nhưng chị lại đổi nó thành vòng tay bằng sắt! Chị mau trả lại cho tôi!"
“Trả lại cho cô thì tôi được lợi ích gì?” Thẩm Thanh Ca dựa vào cửa, khoanh tay lại, như thể đang ở vị trí cao hơn cô ta.
Khí thế của Thẩm Kiều Kiều không khỏi yếu đi ba phần, cô ta mím môi nói: "Chị còn muốn cái gì? Chị đã là vợ của một tài xế xe tải, còn có điều gì chưa thoả mãn nữa?"
“Cô quản tôi?”
“Tôi có thể mượn chiếc vòng tay của chị được không? Ngày mai tôi sẽ trả lại cho chị!" Thẩm Kiều Kiều thấy như vậy không được, chỉ có thể nhẹ giọng xin xỏ.
Cô ta sẵn sàng từ bỏ mọi thể diện, mặt mũi của mình vì vinh hoa phú quý trong tương lai!
“Không đủ!” Thẩm Thanh Ca chậm rãi nói: “Trừ phi cô trả lại công việc chăn nuôi cho tôi.”
“Phốc……” Thẩm Kiều Kiều suýt chút nữa bật cười.
Cô ta còn tưởng sẽ là một yêu cầu khó khăn gì đó.
Nguyên lai là cái này?
“Được rồi! Ngày mai tôi sẽ không đi làm nữa, sẽ để cho chị đi làm. Chị có thể cho tôi mượn chiếc vòng tay được không?" Thẩm Kiều Kiều tham lam đưa tay ra.
Thẩm Thanh Ca móc chiếc vòng bằng bạc từ trong ngực ra và đưa cho Thẩm Kiều Kiều.
“Cô cầm lấy đi, ngày mai nhớ trả lại cho tôi, nếu không tôi sẽ nói cho mọi người biết cô trộm vòng tay của tôi."
Trái tim của Thẩm Kiều Kiều run lên, nếu như những người dân khác biết chuyện này, cô ta còn có thể nói dối sao?
Quên đi, ngày mai trả lại chiếc vòng tay cho Thẩm Thanh Ca.
Dù sao sau khi trở lại thành phố Thượng Hải, cô ta muốn bao nhiêu thì có bây nhiêu vòng tay thôi!
“Được!” Thẩm Kiều Kiều đồng ý.
Khi Thẩm Thanh Ca đóng cửa lại, Bạc Đình nghi ngờ hỏi: "Em đưa chiếc vòng cho cô ta dễ dàng như vậy sao?"
“Cô ta sẽ trả lại.” Cô nói với giọng chắc chắn.
“Đây có phải là tín vật để em nhận lại cha mẹ ruột của mình đúng không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận