Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 527 -




Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ nói: “A Long, nếu thật sự thích Hoàng Anh thì nói thẳng với cô ấy đi.”
Bạc Đình thực sự muốn đá cho A Long một cái, thật ngu ngốc, thích con gái người ta còn không dám nói thẳng.
“Anh A Long, anh muốn cùng chúng tôi đi bắt cá không?” Tạ Dương lễ phép mời.
A Long gật đầu: “Tôi là một cao thủ bắt cá đấy.”
Hoàng Anh trợn mắt.
Đột nhiên, một chiếc ô tô màu đen dừng lại.
Quản gia vội vàng xuống xe: “A Long! Nguy rồi, Trường Ngọc bị sảy thai.”
“Cái gì?” A Long lao lên xe, vội vàng phóng đi.
Sắc mặt Hoàng Anh tối sầm lại.
“Hầy, cha còn chưa lên xe mà.” Quản gia muốn đuổi theo xe, đuổi theo mấy chục mét mà vẫn không đuổi kịp, mệt đến mức thở hồng hộc.
“Thằng nhóc chết tiệt này!”
Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi: “Tại sao đột nhiên con bé lại bị sảy thai vậy? Con bé còn không bước ra khỏi phòng ngủ mà?”
Quản gia lau mồ hôi trên trán, trả lời:” Hôm nay Tịch Dung đến nói rằng cô ta cũng đang mang thai đứa con của Bạc Dạ… Sau đó hai người xảy ra tranh chấp, ngay sau đó… May là Tịch Dung đã bị bắt lại.”
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhìn nhau, cô thở dài: “Đều là lỗi của cha anh.”
“Ông ta nên đi xin lỗi! Nếu ông ta không mang hai mẹ con kia về thì nhà họ Bạc đã không khốn khổ như vậy.”
“Chúng ta phải đi tìm ông bà nội thôi. Chuyện này nhất định phải nói cho bọn họ biết…”
Đến biệt thự nhà họ Bạc.
Bạc Thọ Khang cùng với Trịnh Nga đang đứng giữa phòng khách nghe trách mắng.
“Cha mẹ, chuyện này không hề liên quan đến con. Tất cả đều là do Trịnh Nga và con trai cô ta giở trò.”
Trịnh Nga khóc lóc nói: “Thọ Khang! Tiểu Dạ của chúng ta là một đứa trẻ ngoan! Nhất định là do Tịch Dung quyến rũ nó! Hu hu…”
Ông nội Bạc cầm chén trà giận giữ ném vào người Bạc Thọ Khang, “Trịnh Nga không phải là do con đưa vào nhà hả? Nếu không phải do cô ta thì Bạc Đình và Khương Lê sẽ không rời khỏi nhà họ Bạc! Trường Ngọc cũng sẽ không bị ma quỷ ám ảnh mà có thai trước khi kết hôn, Tịch Dung cũng sẽ không…”
“Cha mẹ, con sẽ đuổi hai người bọn họ đi ngay bây giờ.”
“Thọ Khang, ông thật tàn nhẫn.”
“Trịnh Nga! Bao nhiêu năm qua, tôi chịu đủ rồi! Cô mau thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây ngay!”
Trịnh Nga mắng Tịch Dung vạn lần ở trong lòng, con khốn này, nếu không phải tại con ả này, hai mẹ con bà ta đã không rơi vào tình cảnh này.
May mắn thay, Bạc Trường Ngọc là một người ngu ngốc, chỉ cần bảo Bạc Dạ dỗ dành cô ta một chút là được.
Nếu rời bỏ Bạc Thọ Khang thì hai mẹ con bà ta vẫn có thể có một cuộc sống tốt đẹp.
Bệnh viện.
Bác sĩ từ trong phòng giải phẫu đi ra, Bạc Phúc Lộc lo lắng hỏi: “Bác sĩ ơi, con thế nào rồi?”
“Cô ấy đã được cứu sống… Nhưng tôi e rằng từ bây giờ cô ấy sẽ không bao giờ có thể mang thai được nữa.”
“Haizz… Còn sống là tốt rồi…” Bạc Phúc Lộc liên tục thở dài.
Đôi mắt của A Long đỏ hoe và cơ thể anh ta cứng đờ.
“Tôi xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên để Trường Ngọc đi.”
“Không liên quan gì đến cậu cả…”
A Long và Bạc Phúc Lộc ngồi ở trên băng ghế, ánh mắt tràn ngập nỗi buồn.
Bạc Trường Ngọc được đẩy về phòng bệnh, Bạc Phúc Lộc và Triệu Hồng Lan lập tức chạy theo cùng.
Cùng lúc đó, Bạc Dạ mang theo một bó hoa hồng đến.
Nhìn thấy anh ta, trong mắt A Long tràn đầy hận ý.
Anh ta nắm chặt tay, đấm vào mặt Bạc Dạ.
“Mày vẫn còn dám tới đây ư? Đồ khốn nạn!”
Bạc Dạ đau đớn nhăn mặt: ”Tôi bị oan, cậu chỉ là con trai của một người hầu mà thôi, đừng có cản đường tôi.”
“Tao đánh chết mày!” A Long kéo cổ áo anh ta và đấm anh ta hơn chục cái.
“Đừng đánh… Đừng đánh nữa…” Một giọng nói yếu ớt phát ra từ phòng bệnh.
Hai mắt A Long đỏ hoe, nghe theo lời Bạc Trường Ngọc, buông tay ra.
Nước mắt anh ta rơi xuống: “Trường Ngọc! Tại sao em vẫn không nhìn ra bộ mặt thật của anh ta?”
“Để anh ta vào đi.” Bạc Trường Ngọc nhẹ giọng nói.
Bạc Dạ tỏ vẻ cực kì đắc ý, cố tình va vào vai của A Long.

Bạn cần đăng nhập để bình luận