Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 945 -




Bên kia, A Long nhận được tài liệu từ trợ lý, ánh mắt buồn bã.
Anh ta lập tức đến văn phòng của Bạc Đình.
“Đại ca, Thẩm Thanh Ca cô ấy…”
Không khí quanh thân Bạc Đình trở nên lạnh lẽo, giọng anh giống như băng, “Thẩm Thanh Ca cho cậu kêu à? Kêu chị dâu.”
“…” A Long sợ tới mức run lên, lập tức sửa miệng, “Đại ca, chị dâu mới vừa đi mua cổ phiếu, anh biết không? Sao cô ấy lại từ chức giáo viên, làm cái này? Không giống người thường chút nào.”
Bạc Đình liếc xéo anh ta, “Cho phép cậu mua cổ phiếu? Không cho phép vợ tôi mua?”
“Nhưng…” A Long không biết biểu đạt như thế nào.
Hoàng Tam đứng ở cửa nghe được hết thảy, từ trước đến nay anh ta làm việc đều không động não, không hiểu xem mặt đoán ý, “Đại ca, anh còn không thấy rõ sao? Rõ ràng cô ấy tới với anh là vì tiền của anh! Anh phải cẩn thận!”
“Chậm rồi.” Đôi mắt Bạc Đình nhíu lại, có chút cảm giác nhìn xuống từ trên cao.
“?” Hoàng Tam, A Long không hiểu ý của anh.
Khoé miệng Bạc Đình cong cong, “Chúng tôi đăng ký kết hôn rồi.”
“!” Hoàng Tam và A Long cảm thấy như trời sập.
Anh đăng ký kết hôn, thế mà lại chưa thông báo cho hai người bọn họ!
Rốt cuộc Thẩm Thanh Ca dùng thủ đoạn gì?
Sức quyến rũ của cô lớn như vậy sao?
Buổi tối, đèn rực rỡ bật lên, Bạc Đình về nhà.
Vừa mở cửa ra, Thẩm Thanh Ca nhào vào trong lòng ngực anh.
“Anh Đình!” Cô ôm eo anh.
Bạc Đình cảm thấy trái tim mình lập tức được cảm giác hạnh phúc lấp đầy, chưa bao giờ phong phú như vậy.
Hoá ra, ‘nhà’ là như vậy…
Trách không được nhiều người khuyên anh thành gia lập nghiệp!
Anh xoa xoa đầu cô, sự cưng chiều trong ánh mắt sắp tràn ra, “Em từ chức?”
“Ừm, cuối cùng cũng được duyệt.” Cô kéo anh đến nhà ăn.
Trên bàn cơm bầy đồ ăn rất phong phú, cô dựa theo khẩu vị của Bạc Đình, làm thanh đạm khoai tây ti, đậu hủ canh cá, sườn heo chua ngọt linh tinh.
Đáy mắt Bạc Đình hiện lên sự nghi hoặc, sao cô biết anh thích ăn mấy thứ này?
Còn nữa, tựa hồ cô hiểu biết hết thảy những chuyện quanh anh.
Thậm chí bao gồm A Long và Hoàng Tam…
“Anh mau đi rửa tay đi, còn ăn cơm.” Thẩm Thanh Ca ngồi xuống.
Bạc Đình cởi áo vest, rửa tay xong đi vào nhà ăn.
“Anh ngồi ở đây.” Cô chỉ vào vị trí đối diện.
Anh hơi nhíu mày, góc cạnh rõ ràng mặt hơi hiện lạnh lẽo, “Tại sao? Anh muốn ngồi ở bên cạnh em.”
Vừa nói, anh ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Thẩm Thanh Ca dở khóc dở cười, anh tựa hồ bắt đầu trở nên có nhân tình vị.
“Em cảm thấy ngồi như vậy, càng có cảm giác nghi thức.” Cô giải thích.
Anh đành phải nhượng bộ, “Ngày mai lại ngồi như vậy.”
Thẩm Thanh Ca oán trách liếc mắt nhìn anh, bưng chén bắt đầu ăn cơm.
Xào nhiều đồ ăn như vậy, cô đã đói bụng từ lâu.
Chiều nay lúc mua đồ ăn, cô rất đau lòng.
Rốt cuộc thì ở một thời không khác, giá đồ ăn không cao như vậy.
Không ngờ chỉ gần hai năm, tiền sẽ trở nên mất giá như vậy.
Bạc Đình toàn gắp sườn heo chua ngọt vào trong bát cô, “Em ăn nhiều một chút.”
“Anh không ăn à? Em không ăn hết nhiều như vậy được.” Cô nâng bát, né tránh chiếc đũa của anh.
Bát cô cũng sắp xếp chồng như núi.
“Em quá gầy, ăn nhiều thịt một chút mới tốt.” Bạc Đình dịu dàng giải thích.
Thẩm Thanh Ca liếc mắt nhìn anh, “Anh chê dáng người em không tốt?”
“Anh không có…” Anh lập tức mất hết khí thế, áy náy đáng thương nhìn cô.
Giống như là phạm phải tội lớn.
Vẻ mặt này vừa ra, sao cô có thể nhẫn tâm trách tội?
Thẩm Thanh Ca đầu hàng, vẻ mặt nhu hòa nói, “Em nói giỡn thôi, anh mau ăn đi, anh đừng cứ cầm bát mãi thế.”
“Ừm.” Bạc Đình yên lặng đặt bát lên bàn, một bàn tay nắm chặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận