Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 505 -




“Thanh Ca, nếu cháu và Bạc Đình có thể dọn về đây ở thì tốt rồi.” Bà nội Bạc nói ra mục đích ở trong lòng mình.
Thẩm Thanh Ca nhìn về phía Bạc Đình.
Bạc Đình nói: “Cháu không thèm! Cháu cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nếu rời xa người lớn thì sẽ chết đói.”
Bộp…
Ông nội Bạc đập bàn, “Hừm, nói hay lắm! Mấy năm nay cháu cũng chưa làm được chuyện gì ra hồn đâu!”
“Có tiền không? Có ô tô không? Có quan hệ không? Cái gì cũng không có, mà suốt ngày dám nói dựa vào chính mình!”
“Thanh Ca là một người con gái tốt, con bé không đòi hỏi điều gì từ cháu cả! Nói một cách khó nghe, nếu cháu lấy một người con gái khác, đừng nói đến nhà họ Cố, ở thành phố Thượng Hải này, nhà họ Diệp, nhà họ Tô, nhà họ Giang… người ta đã cảm thấy khinh thường và ly hôn cháu rồi.”
Bạc Đình đột nhiên ngậm miệng lại.
Bà nội Bạc thương cháu trai nên đá mạnh vào chân ông nội Bạc ở dưới gầm bàn, “Im lặng! Mau mau ăn cơm đi!”
“Anh Đình giỏi lắm ạ! Ông nội, tất cả những gì ông có được bây giờ đều do ông dành hơn nửa cuộc đời mới có được. Sao ông có thể yêu cầu anh Đình phải đạt được nhiều thành tựu hơn ông khi anh ấy mới có hai mươi tuổi?”
“Bây giờ ông nhìn thấy những thiếu gia nhà khác có tên tuổi, danh tiếng, nhưng những người đấy đều phải dựa vào cha mẹ mới có những thứ đó! Bây giờ, chỉ trong một khoảng thời gian anh Đình không có khả năng vượt qua được họ, nhưng chỉ cần 5 năm, 10 năm nữa, cháu tin tưởng anh ấy sẽ rất thành công.”
Thẩm Thanh Ca nhìn thẳng vào đôi mắt già nua của ông nội, nghiêm túc nói.
Ông nội Bạc, bà nội Bạc đều cảm thấy sửng sốt, một cô gái nhìn ngoan ngoãn như vậy, nhưng lại rất can đảm.
Lại còn dám dạy ông cụ!
“Vợ anh quả thực còn biết nhìn xa trông rộng.” Bạc Đình nói chuyện với giọng điệu thoải mái.
Ông nội Bạc bất lực nói: “Thanh Ca, cháu đừng có chiều chuộng thằng nhóc kia nhiều quá. Đến lúc cháu tốt nghiệp đại học Kinh Hải, bắt đầu đi làm, thì đừng ghét bỏ Tiểu Đình.”
Thẩm Thanh Ca cố gắng nhịn cười.
“Đúng rồi, ông nội, nhà họ Bạc nếu so sánh cùng nhà họ Cố thì như thế nào ạ?”
“Nhà họ Cố làm gì có tư cách so sánh với nhà họ Bạc?” Ông nội Bạc kiêu ngạo ngẩng mặt lên.
“Thế thì tốt rồi! Vậy nếu nhà họ Cố bắt nạt cháu, ông nội nhất định phải ra mặt bảo vệ cháu đấy.”
Hai ngày này, Cố Quyết có đến tìm cô, nói rằng nhà họ Cố giống như đã phát hiện ra manh mối gì đó rồi.
Ông nội Bạc vuốt râu nói, “Sao cháu lại có dính dáng gì đến nhà họ Cố vậy? Không phải là…”
“Cô ấy là tiểu thư nhà họ Cố, Cố Minh Châu.” Bạc Đình nói nhỏ.
“A…” Ông nội Bạc giật mình.
Bây giờ, ông nội Bạc chỉ cảm thấy mình như bị tát vào mặt vậy, ông cụ còn nói con gái nhà họ Cố dù có lấy Bạc Đình thì cũng sẽ ly hôn mà thôi, không ngờ con gái nhà họ Cố lại đang đứng ngay trước mặt ông cụ!
Thẩm Thanh Ca giải thích: “Bệnh của Cố Kỳ Lân đã càng ngày càng nghiêm trọng nên người nhà họ Cố chỉ muốn đưa cháu vào bệnh viện để hiến tủy cho anh ta.”
“Tất nhiên là không được rồi! Nhà bọn cũng không có nuôi dưỡng cháu ngày nào, sao có thể bắt ép cháu phải hiến tủy cho em trai mình?” Ông nội Bạc cực kì lý trí nói.
“Đúng thế! Cháu chính là vợ của người nhà họ Bạc, ai cũng đừng nghĩ động đến một sợi tóc của cháu!” Bà nội Bạc nói.
Hai ông bà so với những người già cổ hủ về mặt đạo đức trong trí tưởng tượng của cô rất khác nhau.
Điều đó khiến Thẩm Thanh Ca cảm thấy cực kì cảm động.
Mặt khác, tại nhà họ Cố.
Đỗ Kỳ Kỳ không đỗ đại học, bởi vì còn là một thanh niên trí thức mang tiếng xấu nên cô ta không thể kiếm được công việc nào tốt cả.
Vì vậy, mấy ngày nay, cô ta đều đến nhà họ Cố, nhờ nhà họ Cố sắp xếp cho cô ta đi xem mắt với những người có điều kiện.
Chỉ cần được gả vào một gia đình có điều kiện, cô ta có thể thay đổi được cuộc đời!
Hôm nay, Đồng Kim Hoa nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, đến giờ vẫn đang ngồi trên ghế sô pha khóc lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Đỗ Kỳ Kỳ liền hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Có thể khẳng định bà cụ Cố chưa nói cho Đồng Kim Hoa về thân phận thật sự của Thẩm Thanh Ca.
Nếu không hiện tại nhà họ Cố nhất định sẽ vui vẻ bắn pháo hoa ăn mừng.
“Dì, dì có phải đang lo lắng cho bệnh tình của anh họ không? Thanh Ca không phải đã đồng ý hiến tủy rồi à?” Vẻ mặt của Đỗ Kỳ Kỳ vô tội.
“Cháu nói gì cơ?” Đồng Kim Hoa từ trên ghế sô pha đứng dậy, ánh mắt sâu kín liếc nhìn cô ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận