Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 548 -




Khi Thẩm Thanh Ca về nhà, Bạc Đình đã nấu cơm xong.
Cô nhìn thấy vài tấm ảnh đã rửa đặt trên bàn trong phòng khách, cô cầm lên nhìn mà tức giận đến đau dạ dày.
Đây là bức ảnh mà hôm qua Bạc Đình chụp cô!
Kết quả là chụp đôi chân của cô vô cùng ngắn, một mắt vẫn nhắm nghiền và lưng của cô cũng khom.
“Bạc Đình!” Cô tức giận gọi.
Bạc Đình bưng canh từ phòng bếp ra, vẻ mặt của anh vô tội, “Làm sao vậy?”
“Đây là ảnh anh chụp cho em sao?” Cô cảm thấy mất mặt.
Người của tiệm chụp hình chắc chắn đã cười cô!
Anh liếc mắt một cái, cũng cảm thấy không đẹp lắm, “Anh đã chụp theo cách mà em nói.”
“Lát nữa em sẽ mang những tấm ảnh đi đốt, sao em lại có thể tin tưởng anh chứ, thật là lãng phí cuộn phim.”
Bạc Đình cảm thấy oan ức, rõ ràng anh đã chụp rất nghiêm túc……
Còn về tại sao những bức ảnh rửa ra kì lạ như vậy, chắn chắn không phải vấn đề của anh, cũng không phải vấn đề của Thanh Ca….
Chắc chắn là vấn đề của máy ảnh.
“Em đừng tức giận nữa, hôm nào anh mua một chiếc máy ảnh khác.” Bạc Đình an ủi nói.
Cô tức giận đến nỗi hận không thể nhéo anh một cái, “Anh cảm thấy là vấn đề của máy ảnh?”
Anh gật gật đầu, “Không thì sao?”
Thẩm Thanh Ca tức giận cười lớn, ngồi vào bàn ăn cũng lười nổi giận.
Tức giận với người đàn ông này là không cần thiết!
“Thanh Ca, chúng ta lắp một cái điện thoại ở trong nhà đi.” Bạc Đình đề nghị.
Bạc Đình rất ít khi đưa ra yêu cầu.
Nhưng một khi anh nói, chắc chắn là có tác dụng.
Ở thời đại này, điện thoại còn hiếm hơn cả xe tải.
Không!
Phải nói là, so với năm 2000 thì tỉ lệ phổ biến còn thấp.
Cô hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Chắc khoảng 5000.”
Trong tim Thẩm Thanh Ca đang nhỏ máu!
Sau khi đến thành phố Thượng Hải, cô hầu như không kiếm được tiền.
Bán bút, bán cá cũng không được bao nhiêu.
Bạc Đình hiếm khi lái xe đi lấy hàng bán.
“Xem ra em phải nỗ lực kiếm tiền nuôi anh.” Thẩm Thanh Ca thở dài.
Anh hừ một cái rồi nói: “Em nói giống như anh thích ăn cơm mềm vậy!”
“Hai tháng nay vốn dĩ anh không kiếm được tiền.”
Ánh mắt anh bắn về phía cô, cô mỉm cười nói: "Ý của em là dạ dày của anh không tốt, bác sĩ khuyên anh nên ăn nhiều cơm mềm."
"Thanh Ca, em muốn bị đánh."
“Em đến tháng rồi, anh không làm gì được em cả.”
Anh chỉ có thể ngậm miệng lại.
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca nhìn thấy một tin tức trên tờ báo mà Bạc Đình đã đọc.
Một người đàn ông mở tiệm cơm ở huyện Châu đã mua chiếc điện thoại di động đầu tiên ở trong nước với giá 26.000 đồng tiền!
Cô lập tức cảm thấy yêu cầu của Bạc Đình rất có lý!
Chi 26.000 đồng tiền cho điện thoại di động thì thật điên rồ!
Máy nhắn tin ở đời sau cũng chỉ vài trăm...
Bạc Đình tắm rửa xong quay lại, anh xoa đầu cô nói: “Em cũng thích đọc báo à?”
Cô kéo áo của anh và nói: "Anh Đình, đợi khi em có tiền, em sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn! Em sẽ mua cho anh một chiếc điện thoại di động, máy tính và TV! Nhưng bây giờ không phải lúc!"
"Em nói cái gì vậy? Anh muốn mua TV, máy tính sao?" Anh nghi ngờ Thẩm Thanh Ca đang ám chỉ mình.
Cô dùng sức lắc đầu, “Không……”
Bạc Đình bế cô lên giường, “Ngủ sớm đi, anh Đình không cần em nuôi.”
Cô đắp chăn, nhắm mắt lại: “Em muốn mua một căn nhà lớn ở khu Nhị Hoàn Tam Hoàn đâu.
"Vớ vẩn! Nhà ở có giá trị bao nhiêu đâu?" Bạc Đình dùng chóp mũi cọ mặt cô.
Ngôi nhà hiện tại ở vị trí tốt chỉ tốn có hơn nghìn đồng tiền.
“Vài năm nữa anh sẽ biết!” Cô nói một cách mơ hồ.
Bạc Đình thấy cô buồn ngủ nên tắt đèn sớm.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca ăn sáng xong mới đi chợ đen.
Thật ra trong lòng cô cũng có chút thất vọng, trước đây việc bán bút, trứng luộc trong nước trà, tôm hùm đất và mấy thứ khác đều rất suôn sẻ.
Nhưng hôm qua bán kẹo mứt lê suýt nữa đã lỗ vốn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận