Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 240 -




Khi bọn họ trở về thôn, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đã nhìn thấy một chiếc ô tô.
Khi nhìn thấy biển số xe, ánh mắt của bọn họ tối sầm lại.
Biển số xe này là biển số xe của thành phố Thượng Hải.
“Người ở thành phố Thượng Hải.” Thẩm Thanh Ca nhỏ giọng nói một câu.
Trong lòng cô có một tiếng trống nhỏ đang đập, lúc này ở đời trước, người nhà họ Cố vẫn chưa đi tìm cô.
Vậy người ngồi trong xe nhất định không phải là người nhà họ Cố...
Bạc Đình chở cô trên chiếc xe đạp và định nhanh chóng rời đi.
Đột nhiên, cửa sổ ô tô hạ xuống, Cố Quyết hướng về phía Thẩm Thanh Ca hét lên một tiếng, "Cô gái này! Đợi đã!"
Chiếc xe đạp dừng lại.
Anh ta mỉm cười chạy ra khỏi xe: “Cô gái, cô còn nhớ tôi không?”
“Ừm... nhớ rõ." Thẩm Thanh Ca miễn cưỡng chấp nhận hiện thực.
Người nhà họ Cố vẫn là tìm tới……
Đó không phải vì tình cảm gia đình mà là vì muốn cốt tủy của cô.
“Thật trùng hợp, không ngờ cô cũng là người ở thôn Tường Hoà. Đúng rồi, cô có biết ở trong thôn này có cô gái nào được nhận nuôi không? Cô ấy năm nay khoảng mười tám tuổi?" Cố Quyết không hề phòng bị hỏi.
Thẩm Thanh Ca lắc đầu.
Bạc Đình gằn từng chữ một nói: “Chúng tôi không biết!”
Lúc này, Cố Quyết mới chú ý tới người ngồi ở ghế trước xe đạp, anh ta lịch sự mỉm cười với Bạc Đình, anh ta luôn cảm thấy Bạc Đình trông quen quen, nhưng lại không nhớ đã từng gặp qua ở đâu.
“Thật vậy sao? Vậy đã quấy rầy hai người rồi! Cô gái, có lẽ sau Tết tôi sẽ phải mua một lô văn phòng phẩm của cô. Cô phải lưu trữ cho tôi đó." Cố Quyết có EQ rất cao, anh ta sợ Bạc Đình sẽ hiểu lầm, nên cố tình nói sang chuyện làm ăn.
“Tôi cũng phải cảm ơn anh đã giới thiệu khách hàng cho tôi..."
Thẩm Thanh Ca còn chưa kịp nói xong thì Bạc Đình đã đạp xe đi xa hơn mười mét.
Trái tim cô không khỏi đập mạnh...
Có phải Bạc Đình đang tức giận?
Một đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy vòng eo thon gọn của anh, giống như một con rắn nước, cô nhẹ nhàng thì thầm: "Anh Đình, anh ghen tị à?"
“Thanh Ca, anh cũng có thể đưa em đến thành phố Thượng Hải." Bạc Đình đột ngột nói.
Thẩm Thanh Ca chớp mắt nói, “Em biết.”
“Ừm, nhưng chúng ta đừng dính líu đến nhà họ Bạc.” Bạc Đình cảm giác được Thẩm Thanh Ca hình như đã biết chuyện của Khương Lê và nhà họ Bạc.
Nhưng anh không biết cô biết được bao nhiêu nên anh cũng không muốn nói quá chi tiết.
“Em vốn dĩ cũng không muốn liên quan gì đến nhà họ Bạc.” Vì mẹ con Bạc Đình nên cô cảm thấy chán ghét nhà họ Bạc, đặc biệt là cha của Bạc Đình.
Cha của Bạc Đình chắc chắn là một người đàn ông vô tâm, vô tình!
Con trai đều đã hơn mười mấy tuổi rồi, mà còn làm loạn với diễn viên múa ba lê! Vợ mạng con trai về nông thôn ở, cũng không kêu người đi tìm!
Về đến nhà, Bạc Đình nhịn không được mà vuốt ve khuôn mặt của cô, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
“Thanh Ca, có phải anh và người ở thành Thượng Hải chênh lệch quá lớn đúng không?" Anh hỏi.
Cô không hiểu hỏi: "Ý anh là gì?"
“Em cũng thấy đấy, anh ta có một chiếc ô tô và có một tài xế, nhưng anh..."
“Anh Đình, tất cả những gì anh ta có đều là cha anh ta cho anh ta, còn anh thì dựa vào chính bản thân mình, anh ta chỉ có thể đi theo con đường do cha anh ta mở ra, nhưng anh có thể tự mình lựa chọn, sự thật sẽ chứng minh lựa chọn của anh là đúng.” Những gì Thẩm Thanh Ca nói không phải là vô nghĩa.
Đây là những gì Bạc Đình đã nói trong một cuộc phỏng vấn ở đời trước, sau khi anh trở thành người giàu nhất.
Nghe xong lời của cô, Bạc Đình cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một ít, anh mỉm cười nói: "Quả nhiên là một sinh viên đại học, em thật sự biết cách nói chuyện."
Cô hơi xấu hổ khi bị anh nói như vậy, cái gì mà sinh viên đại học... cô thậm chí còn chưa đến trường.
Thẩm Thanh Ca ôm mặt của Bạc Đình, nghiêm túc nói: “Anh Đình, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Bạc Đình nắm lấy tay cô, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, “Người đàn ông vừa rồi hỏi em, sao em không thừa nhận?”
“Ừm…” Cô vẫn luôn muốn Bạc Đình xem nhẹ chuyện này.
Quả nhiên, anh vẫn hỏi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận