Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 469 -




Trương goá phụ khóc không ra nước mắt!
Cứu mạng…
Mỗi lần chỉ cần cô gái này xuất hiện, dù việc làm ăn của bà ta có tốt đến đâu cũng sẽ bị xuống dốc.
Huống chi hai người đều bán bút máy?
Trương goá phụ không cam lòng nói, “Vậy bút máy của các người không được bán rẻ bằng tôi! Tôi là người tới trước.”
“Quy tắc này tôi hiểu.”
Thẩm Thanh Ca cũng không phải người không có đạo nghĩa, vốn dĩ cô cũng không muốn trả thù bà ta.
Về đến nhà, Bạc Đình cũng đã trở lại.
“Anh Đình, cơ thể của mẹ thế nào? Anh có biết tại sao ngày đó mẹ té xỉu không?” Cô lo lắng hỏi.
Bạc Đình kéo tay cô ngồi xuống, ánh mắt lạnh lẽo, “Trừ bỏ con hồ ly tinh kia còn có ai nữa?”
“Hồ ly tinh kia viết thư cho mẹ, nhắc lại việc năm đó quyến rũ Bạc Thọ Khang… Mẹ chịu không nổi kích thích nên…”
Thẩm Thanh Ca ôm anh, trong lòng vừa hận vừa tức, “Anh Đình, chờ mẹ khỏe lên, để mẹ làm phẫu thuật đi.”
“Đợi chút nữa anh trở về nhà họ Bạc một chuyến, anh sẽ không bỏ qua cho con hồ ly tinh kia.”
“Em đi cùng anh.” Thẩm Thanh Ca cảm thấy nên trị Trịnh Nga.
Nhà của Bạc Thọ Khang rất bình thường, quy mô hoàn toàn kém nhà ông nội Bạc.
Bạc Đình gõ cửa hai cái, đợi trong chốc lát cửa mới mở ra.
Màn trời đã đen, cả nhà Bạc Thọ Khang đang ăn cơm.
Thấy người tới, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ không được tự nhiên.
“Bạc Đình, rốt cuộc con đã chịu trở lại! Mẹ con đâu?” Bạc Thọ Khang xem nhẹ Thẩm Thanh Ca, nhìn ra đằng sau.
“Không cần nhìn! Mẹ tôi bị Trịnh Nga làm cho tức giận đến nỗi nằm viện, suýt chút nữa đã không qua khỏi!” Ánh mắt lạnh băng của Bạc Đình hướng về phía Trịnh Nga.
Bạc Thọ Khang cau mày, “Hiện tại mẹ con thế nào? Ở bệnh viện nào? Cha đi xem!”
“Đừng giả mù sa mưa! Hơn nữa ông đoán thử xem tại sao mẹ tôi nằm viện? Thấy ông, bệnh tình của mẹ tôi càng chuyển biến xấu. Nếu ông có tâm, vậy thì trông coi hồ ly tinh cho tốt!” Bạc Đình nói châm chọc.
“Ông à… Tôi không biết gì cả! Lần đó tôi với ông lên xe lửa cùng nhau, sao tôi có thể làm chị Khương tức giận được? Chung quy không thể chỉ cần chị Khương sinh bệnh, thì đổ lên trên đầu tôi chứ?” Trịnh Nga nói.
Bạc Dạ cũng nói: “Cha, mẹ thật sự biết sai rồi! Cha cũng thấy, từ Tết đến giờ bà ấy cũng chưa mua trang sức mới.”
“Người lớn nói chuyện con xen miệng làm gì? Đừng gọi tôi là cha.” Bạc Thọ Khang ghét bỏ liếc xéo anh ta.
“Vâng… Chú Bạc.” Bạc Dạ xấu hổ chớp chớp mắt.
Thẩm Thanh Ca nhìn Trịnh Nga nói: “Trịnh Nga, người bà không ở huyện thành, nhưng bà có thể viết thư! Có phải bà muốn tôi đem bức thư tới không? Bà đừng tưởng rằng giết người không cần đao, liền có thể không ngồi tù!”
Cô hù dọa bà ta!
Vừa nghe phải ngồi tù, chân Trịnh Nga mềm nhũn, “Ông à, trên thư tôi chỉ nói lời cảm ơn, sau đó quan tâm chị Khương…”
“Con tiện nhân này! Bà có thể đừng quấy rầy bà ấy hay không?” Bạc Thọ Khang tát một cái.
“A…”
Trịnh Nga bị đánh xuống bàn ăn, bà ta bụm mặt, dường như không thể tin được.
Thẩm Thanh Ca cảm giác trong lòng thoải mái hơn, cô thay thế Bạc Đình lên tiếng, “Một cái tát tính là nhẹ, nếu lại có lần sau, bà cút ra khỏi nhà họ Bạc đi.”
Bạc Đình nhìn cô hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, lại nghĩ đến ngày thường cô hệt như con thỏ trắng ở trước mặt anh, cảm thấy có chút buồn cười.
“Đi thôi.”
“A.”
Bạc Thọ Khang nhìn một bàn cơm tức khắc hết muốn ăn, một ông già như ông ta bị con trai dạy dỗ, còn á khẩu không trả lời được, trên đời này nào có người cha hèn nhát như vậy?
Choang!
Ông ta lật đổ bàn ăn.
“Còn ăn cái gì mà ăn? Cút về phòng hết đi! Tôi đây không muốn thấy các người.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận