Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 293 -




Lúc này, một đám người đàn ông gần như đã rời đi.
Cô đi về phía Bạc Đình với vẻ mặt khó hiểu: "Anh Đình, sao bọn họ lại đi hết rồi? Em tính đi ra xem tối nay nên nấu bao nhiêu món."
Trong mắt anh mang theo ý cười, anh cưng chiều nói: "Em không cần quan tâm đến bọn họ."
“Vậy tại sao bọn họ đều đi rồi? Có phải bọn họ cho rằng em không đảm đang?" Cô vẫn sẵn sàng làm một người vợ, một người mẹ tốt trước mặt bạn bè của Bạc Đình.
Bạc Đình cất điếu thuốc đi rồi nói: “Anh đảm đang là được rồi, em không cần phải đảm đang.”
“Vậy anh có thấy mất mặt trước mặt bạn bè không?"
Anh thờ ơ hỏi: “Gặp một người vợ tốt như vậy, tại sao có thể mất mặt được?”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy Bạc Đình đã trở nên miệng lưỡi trơn tru.
Vào buổi tối, khi Thẩm Thanh Ca đang giải đề bài thì Hoàng Tam đến.
Vẻ mặt anh ta âm trầm nói: “Đại ca, người xúi giục bọn lưu manh chính là Đỗ Kỳ Kỳ!”
Ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ một đôi mắt đào hoa độc ác, anh nở một nụ cười tàn nhẫn, vẻ mặt quỷ quyệt: "Cô ta đâu?"
“Chúng ta không cần làm gì cả. Ba tên lưu manh đó đã cưỡng hiếp Đỗ Kỳ Kỳ... Đỗ Kỳ Kỳ đã được đưa đến bệnh viện, thậm chí còn phải nhập viện." Hoàng Tam không được tự nhiên khi nghĩ đến cảnh tượng bi thảm mà mình vừa nhìn thấy.
Đôi mắt của Bạc Đình lóe lên.
“Có vẻ như cô ấy lợi hại hơn chúng ta." Hoàng Tam nói đùa.
Bạc Đình nửa đùa nửa thật nói: “Mau cút đi.”
Sau khi người rời đi, Bạc Đình bước vào phòng ngủ, anh lặng lẽ ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Ca và nhìn cô đầy tán thưởng.
Dường như cô thực sự đã thay đổi, cô không còn là con người thảm hại như trước nữa.
Tuy nhiên, dù cô có thay đổi thế nào thì anh vẫn thích cô.
Thẩm Thanh Ca làm đề một cách nghiêm túc, không bị ảnh hưởng một chút nào.
Nửa giờ sau, cô nhận ra có người đang ngồi cạnh mình.
“Sao anh lại nhìn em như vậy?” Cô ngước lên nhìn anh.
Anh hỏi: “Em kêu ba người kia làm cái gì?”
“Em nói, người sai bọn họ tới muốn bọn họ làm gì em, thì bọn họ làm y như vậy đối với người kia. Gậy ông đập lưng ông!"
Hơn nữa làm như vậy, cô không những trả thù được mà còn không bị dội nước bẩn vào người.
Bạc Đình xoa đầu cô nói: "Vợ của anh thật thông minh, nhưng mà em không muốn biết kẻ chủ mưu là ai à?"
“Ở trong thôn, người hận em chỉ có mấy người, ngày mai chẳng phải là sẽ biết?”
Anh hơi kinh ngạc, cô bé này tâm tư kín đáo hơn anh rất nhiều, làm việc gì cũng cẩn thận hơn anh rất nhiều.
Ngày hôm sau, mọi người đều tung tin Đỗ Kỳ Kỳ bị bọn lưu manh ở thôn bên cạnh cưỡng hiếp.
Miêu tả rất thật, như thể đã chứng kiến ​​​​toàn bộ quá trình bằng chính mắt mình.
Thẩm Thanh Ca đang ngồi trên xe đạp của Bạc Đình, khi bọn họ mới rời khỏi con hẻm, thì nhìn thấy Chu Quế Hoa.
“Thanh Ca, cô là đại biểu phụ nữ, cũng giống với Đỗ Kỳ Kỳ đều là người trẻ tuổi, hôm nay cô có rảnh, thì đi an ủi Đỗ Kỳ Kỳ một chút đi." Chu Quế Hoa nói.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Thanh Ca sảng khoái đồng ý.
Cô đương nhiên vui vẻ đi rắc muối, tiêu, ớt bột…. lên miệng vết thương của Đỗ Kỳ Kỳ.
Bạc Đình tỏ vẻ chán ghét: “Em thật sự muốn đi?”
“Nếu không đi, cô ta còn sẽ gây chuyện nữa."
Khi đến trường học, mọi người đều đang thảo luận về Đỗ Kỳ Kỳ.
“Nghe nói Đỗ Kỳ Kỳ gặp phải bọn lưu manh. Thật đáng thương." Một thanh niên ở thôn bên cạnh nói.
Một cô gái khác nói: “Cậu không phải người ở thôn Tường Hoà, cậu không biết Đỗ Kỳ Kỳ rẻ tiền đến thế nào đâu! Cô ta quyến rũ đội trưởng đội sản xuất của chúng tôi, còn ngủ với con trai trưởng thôn. Mẹ tôi nói cô ta là con đĩ, nói không chừng chính cô ta chủ động đi tìm bọn lưu manh.”
Một nhóm người nhiệt tình trò chuyện về Đỗ Kỳ Kỳ, trong khi một nhóm người khác tỏ ra buồn bã.
Lần này phát đề thi giữa kỳ, các câu hỏi trong đề thi tương đối khó, có nhiều người làm bài thi không tốt.
Cả lớp rơi vào một nỗi buồn khó tả.
Cổ Tiểu Liên uể oải nhìn bài thi.
Chỉ có Chu Hiểu Thiên bình tĩnh, quay đầu nhìn bài thi của Thẩm Thanh Ca.
Anh ta chỉ liếc nhìn điểm số trên mấy bài thi và nói một cách chắc chắn: “Cô thi được 402 điểm.”
“Ừ.” Thẩm Thanh Ca gật đầu.
Khuôn mặt của Chu Hiểu Thiên đỏ ửng lên, do dự nói: "Cô... cố lên."

Bạn cần đăng nhập để bình luận