Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 463 -




“Cô cam tâm trốn ở nơi này à?” Bạc Dạ cũng châm một điếu thuốc lá, kẹp ở đầu ngón tay.
Tịch Dung ghét bỏ liếc mắt nhìn anh ta, đi về phía chỗ sâu trong gầm cầu thang.
Một đứa con trai do tiểu tam mang đến, có cái tư cách gì đứng chung một chỗ với cô ta?
Tốt xấu gì cô ta cũng được coi như là nửa người của nhà họ Bạc.
“Ha ha…” Bạc Dạ làm bộ không hiểu sự ghét bỏ của cô ta, “Cô ghét Thẩm Thanh Ca, vậy thì đuổi cô ấy đi là được!”
“Người Bạc Đình công nhận, tôi đuổi như thế nào?”
Sắc mặt của Bạc Dạ trở nên nghiêm túc, “Vậy liền cùng Bạc Đình cùng nhau đuổi đi! Nhiều người như vậy tụ hội, khó tránh khỏi mất cái thứ gì.”
“Tại sao tôi phải nghe anh? Còn không phải là anh muốn đuổi Bạc Đình đi sao?” Tịch Dung vứt tàn thuốc.
“Vậy cô khiến Thẩm Thanh Ca dọn vào ở đi! Sau khi dọn vào, người thứ nhất cô ấy đuổi là cô!”
Tịch Dung lộ ra vẻ mặt không cam lòng.
Tương ớt rất nhanh liền làm xong, sau khi đổ vào mấy cái bình thủy tinh, trong chậu còn thừa một chút.
“Còn bình thủy tinh không, đừng lãng phí.” Thẩm Thanh Ca nói.
“Chị dâu, ở phòng để đồ, em đi lấy.”
Bạc Trường Ngọc cười khanh khách bước nhanh lên lầu 3.
Lầu 3 là tầng cao nhất, ngày thường chỉ khi tổng vệ sinh mới dọn dẹp một lần.
Cô ấy đẩy cửa ra, bên trong đen như mực, đột nhiên một lực kéo cô ấy vào trong lòng ngực.
“Ai? Ưm…”
Người đàn ông lấp kín môi cô ấy, cô ấy mở to hai mắt nhìn.
Cô ấy rất muốn đẩy ra, nhưng cả người vô lực.
Qua vài phút, nụ hôn nồng nhiệt mới kết thúc.
“Là anh à?”
Làn da Bạc Dạ trắng nõn, gương mặt dịu dàng đẹp đẽ, anh ta cười nói: “Trường Ngọc, anh thích em.”
Khuôn mặt Bạc Trường Ngọc đỏ bừng, cô ấy rũ mắt không dám nhìn anh ta.
Người này tuy rằng không có quan hệ huyết thống với cô ấy, nhưng mặt ngoài cũng coi như là anh trai của cô ấy!
“Trường Ngọc, em tìm được bình thủy tinh chưa?” Giọng nói của Thẩm Thanh Ca đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Bạc Trường Ngọc vội vàng nói, “Chị dâu, em tìm được rồi! Chị đừng vào, bên trong đều là bụi, rất bẩn.”
“Được…”
Thẩm Thanh Ca đợi ngoài cửa trong chốc lát, Bạc Trường Ngọc mới rón ra rón rén đẩy cửa ra.
Khuôn mặt cô ấy đỏ lên bất thường.
“Trường Ngọc, cơ thể của em không thoải mái sao?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Không có… Em chỉ cảm thấy nóng thôi.”
Thẩm Thanh Ca hoài nghi nhìn xuyên qua khe cửa, bên trong không có gì.
Sắp đến giờ ăn cơm, Thẩm Thanh Ca vào phòng bếp muốn bưng thức ăn, nhưng Tịch Dung lại ngăn cản, “Thanh Ca, cô giúp bày chén đũa là được.”
Thẩm Thanh Ca mặt không biểu cảm chỉ huy, “Nếu cô cần mẫn như vậy, cô cũng tới bày chén đũa đi.”
“…” Trong lòng Tịch Dung rất khó chịu.
Người phụ nữ này tính thứ gì?
Dựa vào đâu mà chỉ huy cô ta?
Cô ta là bảo mẫu người hầu à?
Tịch Dung đang muốn phản bác, Bạc Đình đã xuất hiện ở cửa, “Thanh Ca, không vội!”
“Được.”
Anh duỗi tay kéo người ra ngoài, “Ở nhà anh còn không nỡ để em vào phòng bếp, em chạy đến nơi này nhiệt tình thế làm gì?"
“Em biểu hiện một chút.”
“Biểu hiện của em cho anh xem là đủ rồi, những người khác không quan trọng.”
Thẩm Thanh Ca trừng mắt nhìn anh một cái, anh sẽ không ghen với bà nội của mình đấy chứ?
Đang nói, ông nội Bạc xuống lầu.
Con cháu đều đứng thẳng, hơi khom lưng, “Cháu chào ông ạ.”
Ông nội Bạc ngồi ở đầu bàn ăn.
“Ngồi đi, Thanh Ca, Tiểu Đình, các cháu ngồi ở chỗ này, gần ông một chút.” Ông nội Bạc hiền từ vỗ vào vị trí bên người.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình ngồi xuống.
Tịch Dung bưng từng món lên, cô ta thấy Thẩm Thanh Ca ngồi ở vị trí đã từng là của mình, lòng đau như dao cắt.
“Ai, vòng tay của em không thấy đâu cả! Em mới mua đó!” Một em họ nhà bà con xa khóc lên.
“Em đừng có nóng vội, em đi đâu đó? Bọn chị tìm giúp em.” Tịch Dung thân thiết an ủi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận