Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 575 -




Thẩm Thanh Ca bất mãn mím môi.
Bạc Đình sợ đánh thức cô, chỉ đành trấn an lại xao động trong lòng.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca thức dậy rất sớm.
Buổi sáng không có lớp, cô nhân lúc Bạc Đình còn đang ngủ thì đi tắm rửa.
Trời rạng sáng, cô đi cho thỏ ăn, sẵn tiện ra ngoài mua bánh quẩy và cháo.
Lúc về nhà, Bạc Đình đã rửa mặt xong.
“Hôm nay em dậy sớm thế?” Ánh mắt anh đầy vẻ ngạc nhiên.
Gần đây, Thanh Ca không phải thích ngủ nướng sao?
Cô đổ sữa đậu nành và cháo vào bát, “Tối hôm qua em ngủ rất ngon.”
Anh nhéo eo cô, “Chứ bình thường thì sao? Anh làm em ngủ không ngon à?”
“Biết rồi còn hỏi?” Cô hất tay anh ra.
Bạc Đình cảm thấy có chút tủi thân.
Ăn sáng xong, Thẩm Thanh Ca đi đến chợ đêm.
Cô chuẩn bị đem một ít kẹo mứt lê qua đó.
Lúc này, Cổ Tiểu Liên đang bán hàng.
“Sau khi chia tay tên đểu cáng kia cô sao rồi?” Thẩm Thanh Ca đặt một giỏ kẹo bên cạnh cô ấy.
Cổ Tiểu Liên rũ mắt nói, “Túi tiền của tôi đầy lên lại rồi! Gần đây tôi cũng có nhiều cơ hội gặp Chu Hiểu Thiên.”
Thẩm Thanh Ca vỗ vai cô ấy, “Vậy thì tốt quá rồi!”
“Thanh Ca, kẹo của cô mỗi ngày đều không đủ bán. Rất nhiều người lớn tuổi lấy đó làm thuốc mà ăn! Lần nào cũng tới mua. Tôi bán vài giờ là hết hàng rồi.” Cổ Tiểu Liên bất lực nói.
“Để tôi đi thuê một nhà kho.” Thẩm Thanh Ca đứng dậy.
Cô đi đến sạp bán bút, lúc này A Long đang bán hàng một cách thờ ơ.
Có lẽ chuyện của anh ta và Hoàng Anh vẫn chưa giải quyết xong.
“A Long, tôi muốn thuê một nhà kho, cậu đi tìm giúp tôi được không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
A Long gật đầu, “Chị dâu, chị yên tâm, việc này rất dễ.”
Anh ta đứng dậy rời đi một lúc lâu rồi quay lại nói, “Chị dâu, thuê nhà kho thì hơi mắc… Một tháng một trăm năm mươi đồng tiền.”
“Hay là mua luôn?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Cái này… Cái này có lẽ mua không nổi đâu. Là do ông chủ chợ đêm quyết định… Hay là chị dâu đi tìm đại ca xem?” A Long xoa đầu.
Thẩm Thanh Ca tính toán một chút và phát hiện ra rằng kho hàng ở chợ đêm nhìn chung cực kỳ nhỏ.
Theo giá nhà hiện tại thì nhiều nhất cũng chỉ có ba trăm đồng tiền.
Nhưng tiền thuê kho hàng hàng tháng đến một trăm năm mươi đồng tiền, thôi thì mua luôn cho rồi.
“Ồ.” Thẩm Thanh Ca có chút không hiểu.
Cô không biết tại sao A Long lại kêu cô đi tìm Bạc Đình, lẽ nào Bạc Đình cũng có quan hệ với chợ đêm ở Thành phố Thượng Hải này?
Rốt cuộc anh có quan hệ rộng đến cỡ nào?
Từ huyện thành nhỏ đến Thành phố Thượng Hải chỗ nào cũng có người quen.
Cô về đến nhà, nói với Bạc Đình chuyện mua nhà kho.
“Tiền thuê nhà kho chỗ này mắc thật! Cho nên em muốn mua luôn.” Thẩm Thanh Ca chống cằm nói với Bạc Đình.
Bạc Đình hỏi, “Em định tốn bao nhiêu tiền để mua?”
“Bốn trăm đồng tiền? Năm trăm đồng tiền cũng được… Không đến sáu trăm đồng tiền chứ?”
Anh nở nụ cười, giống như đang nghe một câu chuyện hài.
Bạc Đình đi đến chỗ điện thoại, bấm một dãy số, bình tĩnh nói: “A Chính, tôi muốn một cái nhà kho.”
“Không cần, tôi sẽ đưa tiền cho cậu, buổi tối mời cậu đi ăn, cứ vậy đi, ừm…”
Anh cúp điện thoại, nhìn cô nói, “Xong rồi.”
“Anh không lừa em chứ? Anh cũng có quan hệ ở thành phố Thượng Hải à?” Cô nhìn Bạc Đình từ trên xuống dưới, cảm thấy Bạc Đình không hề đơn giản.
Trước đây, anh không phải là xã hội đen hay là lưu manh côn đồ đi…
Chỉ là trong lúc xây dựng lên những mối quan hệ thì nhìn giống như lưu manh côn đồ…
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt cô, anh xoa đầu cô, “Anh lớn hơn em, quen nhiều người hơn thì sao nào?”
“Không có sao cả, em chỉ cảm thấy anh thật lợi hại.” Miệng cô hé mở.
Anh cảm thấy vui vẻ, khóe miệng nhếch lên.
Cái này thì có gì lợi hại chứ?
"Anh Đình, em cảm thấy không hiểu anh lắm... Trước đây anh không phải là xã hội đen đấy chứ?" Cô hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận