Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 515 -




“Chị đúng là người tốt! Em bán cá có thể kiếm được bao nhiêu tiền đâu?” Tạ Dương cảm thấy mình gặp được tiên nữ!
Thậm chí cảm thấy chị ấy đang cố ý bố thí tiền cho mình.
Thẩm Thanh Ca kiềm chế nụ cười ở khóe miệng, thằng nhóc này vẫn quá ngây thơ!
Bây giờ đúng là tiền cậu ta kiếm không được coi là nhiều, nhưng trong tương lai cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh đó…
Thẩm Thanh Ca kéo tay Bạc Đình, bước chậm ở bờ sông.
Hoàng hôn chiếu rọi lên mặt hồ như là mạ một lớp ánh sáng màu vàng, sóng nước lóng lánh, gió thổi qua cây cối bên bờ, cành cây mềm mại tùy ý nhảy múa vòng quanh.
“Anh Đình, tương lai anh có hứng thú tiến quân vào thị trường thủy sản hay không?”
Đời trước tài sản của Bạc Đình có ở rất nhiều ngành sản xuất, cũng không biết trong đó có thủy sản hay không.
“Nói giống như anh có tiền lắm không bằng.” Anh bất đắc dĩ nói.
“Mấy năm nữa anh sẽ có tiền…” Cô nhỏ giọng lải nhải.
Bạc Đình nhíu mày hỏi, “Em nói cái gì?”
“Không có gì…”
Anh xoa đầu cô, “Nhưng anh suy đoán cơ hội kiếm tiền sẽ tới rất nhanh.”
Trong lòng cô nôn nao, bây giờ là năm 1978!
Đúng vậy, hai năm nữa sẽ cải cách mở cửa…
“Sao anh lại biết?” Thẩm Thanh Ca không nghĩ ra.
Đại lão sẽ trâu như vậy à?
Có thể biết trước, phỏng đoán tương lai?
Anh lộ ra vẻ mặt hoài nghi, “Em không xem báo à? Đã có nhà xưởng bắt đầu thí nghiệm trả lương cho công nhân viên chức theo sản phẩm.”
“A…” Đúng là cô không thấy.
Không hổ là Bạc Đình!
“Trả lương theo sản phẩm nói lên điều gì? Có nghĩa là mỗi người đều là cá thể đơn độc, nói không chừng tương lai kinh doanh tư nhân sẽ hợp pháp.”
Thẩm Thanh Ca gật đầu, “Đúng vậy! Đến lúc đó chúng ta sẽ phát tài.”
“Đồ tham tiền! Vì em, anh Đình phải kiếm thêm ít tiền, miễn cho bị em ghét bỏ.” Anh trêu chọc nói.
Cô phản đối, “Em sẽ không ghét bỏ anh, em là loại người tham tiền như vậy à?”
“Vậy em cho anh nhiều tiền tiêu vặt hơn đi?”
Đôi mắt của Thẩm Thanh Ca nháy mắt bắn ra ánh sáng hung dữ, hung hăng trừng anh, “Nằm mơ!”
Cô biết mỗi câu nói của Bạc Đình đều có mục đích!
Chờ cô ở chỗ này.
Anh chọc cô chơi, nhéo lòng bàn tay cô, thương lượng, “Tăng một đồng tiền được không?”
Mỗi tháng năm đồng tiền, còn không đủ anh mua thuốc lá hút.
May là ngày thường sửa chữa, kiếm lời chút tiền.
“Về nhà em sẽ chiên cá chua ngọt cho anh ăn!” Thẩm Thanh Ca nói sang chuyện khác.
“Ừm.”
Bạc Đình biết tâm tư nhỏ của cô, cũng không chọc thủng.
Buổi tối, tin tức Thẩm Thanh Ca mắc bệnh thận lan truyền nhanh chóng, nhiều gia đình thượng lưu ở thành phố Thượng Hải đều nghe nói cháu dâu nhà họ Bạc mắc bệnh nặng.
Tứ hợp viện, Bạc Đình đang tắm rửa ở nhà tắm nhỏ.
Mùa hè tới rồi, nên anh dùng nước lạnh tắm.
Thẩm Thanh Ca có ý xấu gõ gõ cửa.
Bên trong cánh cửa, lỗ tai Bạc Đình đỏ lên, dừng động tác dội nước, “Em là nữ lưu manh à?”
“Muốn em xoa lưng giúp anh hay không?” Cô muốn nhìn lén xuyên qua cánh cửa.
Đáng tiếc cái gì cũng không nhìn được.
“Lát nữa em chờ xem!” Giọng nói của anh mất tiếng.
“Woa, anh Đình, lưng anh trắng quá rắn chắc quá! Em rất thích.” Cô cố ý đùa giỡn nói.
Bạc Đình cười lạnh, “Anh cũng không phải là đưa lưng về phía em.”
Nháy mắt, mặt già của người nào đó đỏ lên.
Tưởng tượng cách một cánh cửa, bên trong cánh cửa Bạc Đình trần truồng đối diện với cô… Cô không rét mà run.
Hình ảnh này quá quỷ dị.
Rất nhanh, nước đã đun xong, đến lượt Thẩm Thanh Ca đi tắm.
Hôm nay cô ra không ít mồ hôi, gấp không chờ nổi ôm váy ngủ vào nhà tắm nhỏ.
Trong nhà tắm nhỏ, tiếng nước ào ào truyền đến.
Bạc Đình gõ cửa, hài hước nói: “Em muốn anh giúp em xoa lưng hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận