Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 227 -




“Nếu không phải chị ta, tôi làm sao sẽ giẫm lên phân heo?” Thẩm Kiều Kiều kích động đấm xuống giường.
Thẩm Thanh Ca cười, “Mắt cô bị mù giẫm phải phân heo còn có thể trách tôi sao?”
“Không trách chị thì trách ai? Ai bảo tôi kêu chị đứng lại, chị không đứng lại?" Thẩm Kiều Kiều kích động gầm lên.
Thẩm Thanh Ca khinh thường nhìn về phía Triệu Thiết Cương và Chu Tiểu Phương.
Triệu Thiết Cương cảm thấy mất mặt, xấu hổ cúi đầu xuống.
Chu Tiểu Phương tức giận nhào tới trước mặt Thẩm Kiều Kiều, cào vào mặt cô ta: "Con khốn! Chính mình không giữ được đứa nhỏ, còn vu oan cho người khác! Thật không biết xấu hổ!"
“A…… Sơn Hà, cứu em với!” Thẩm Kiều Kiều kêu cứu.
Triệu Sơn Hà làm như không nghe thấy, co người vào trong góc đọc sách.
Thẩm Kiều Kiều khóc lóc thảm thiết, mặt cô ta bị Chu Tiểu Phương cào rách.
Thẩm Thắng Lợi và Lý Phượng Chi ở một bên không dám tiến lên để ngăn cản hoặc giúp đỡ, đó là lỗi của nhà họ Thẩm, bọn họ đã không bảo vệ được con cháu nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu không ly hôn với nhà họ đã là tốt lắm rồi.
Thẩm Thanh Ca khinh thường nhìn màn trình diễn của bọn họ, cô quay người rời đi, đúng lúc này, Bạc Đình đến.
Trên mặt anh phủ một tầng sương mỏng, gằn từng chữ nói: "Ai muốn báo cảnh sát bắt vợ tôi? Có báo hay không?"
“Bạc Đình, cậu đừng làm bậy….. Chúng tôi không nói chúng tôi sẽ gọi cảnh sát, đều là Thẩm Kiều Kiều người phụ nữ điên rồ này nói!" Triệu Thiết Cương vội vàng chạy đến trước mặt Bạc Đình giải thích.
Bạc Đình chỉ vào mũi của Triệu Thiết Cương, anh lạnh lùng nói: "Cảnh cáo ông lần cuối, coi chừng con chó điên của nhà ông! Nếu không, lần sau tôi không biết mình sẽ làm cái gì đâu."
Một luồng khí hung ác tràn ngập trong không khí.
Triệu Thiết Cương sợ đến mức bắp chân run lên.
Bạc Đình xuất thân là một tên lưu manh, anh có bao nhiêu hung ác, có bao nhiêu không sợ chết ông đều biết rõ.
Nói xong, Bạc Đình nắm lấy tay Thẩm Thanh Ca và đưa cô đi.
Nhìn thấy Bạc Đình, Lý Phượng Chi và Thẩm Thắng Lợi cảm thấy rất hụt hẫng.
Nếu biết Bạc Đình có nhiều tiền như vậy, ngay từ đầu bọn họ đã không cắt đứt quan hệ với Thẩm Thanh Ca.
Dù ít hay nhiều, chắc chắn có thể lấy được một số tiền!
Đi ra khỏi trung tâm y tế, cô tò mò hỏi: "Làm sao anh biết em ở đây?"
“Anh vốn dĩ muốn đến văn phòng ủy ban thôn để đón em, nhưng sau đó anh nghe nói Thẩm Kiều Kiều đã xảy ra chuyện." Bạc Đình trả lời một cách thờ ơ.
Lúc này cô mới nhận ra đều đã trưa.
“Chúng ta mau về nhà đi, em nấu cơm cho anh.” Thẩm Thanh Ca nắm lấy tay anh.
Khoé miệng Bạc Đình tựa hồ cong lên, "Anh làm hết rồi."
“Anh nên cho em một cơ hội biểu hiện chứ.” Cô bĩu môi, vẻ mặt không hài lòng.
Bạc Đình xoa đầu cô, giống như vuốt đầu một con mèo con, "Không phải đã đồng ý để em nuôi anh sao? Anh nấu cơm hẳn là."
“Em mới không nuôi người ăn cơm mềm*.” Cô thấp giọng lẩm bẩm.
**[ Ăn cơm mềm: ám chỉ những người đàn ông chuyên bám váy phụ nữ.]
Anh véo eo cô, "Em nói chuyện kiểu gì thế?"
Cô hèn nhát ngậm miệng lại, “……”
Ga xe lửa.
Hôm nay tôm hùm đất vẫn như mọi hôm, vẫn bán đắt khách.
Trước mắt Thẩm Thanh Ca toàn người là người.
Điểm khác biệt là quầy hàng của dì Lưu hiếm khi chật kín trẻ em.
Mấy đứa nhỏ lôi kéo năn nỉ cha mẹ mua cho mình bóng bay, chong chóng, trống lắc……
Thấy dì Lưu cười tươi khắp mặt, dì Dương cảm thấy hơi hụt hẫng.
Bà ta đi đến quầy hàng của Thẩm Thanh Ca nói, "Cô gái nhỏ, cô thật ngốc, trước đây cô với bà ta không phải không ưa nhau sao? Tại sao cô lại cho bà ta ý tưởng để kiếm tiền?"
“Dì Dương, tiền là kiếm không hết, đem số tiền mình không kiếm được cho người khác cũng coi như là làm một việc tốt.” Thẩm Thanh Ca có lệ nói.
Dì Dương cảm thấy trong lòng mình như bị đâm một cái vậy, những lời này giống như đang chế nhạo bà ta không giới thiệu cho cô một quầy hàng tốt……
Đúng lúc này, dì Lưu tiến lên, chắp tay lại cúi đầu với cô: "Con gái nhỏ, coi là ân nhân cứu mạng của nhà tôi! Hôm nay trở về tôi có thể báo cáo kết quả buôn bán cho con rể rồi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận