Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 518 -




Tức khắc, sắc mặt Đồng Kim Hoa tái đi.
Khách khứa cũng đều biết chuyện Thẩm Thanh Ca mắc bệnh.
Bọn họ sôi nổi nịnh nọt: “Đứa trẻ đáng thương! May là cô tìm được mẹ rồi, chắc chắn mẹ cô sẽ tình nguyện ý hiến thận cho cô.”
“Đúng vậy! Tình thương của mẹ là bao la nhất! Đứa nhỏ này, đừng ngượng ngùng.”
Sự thổi phồng của khách khứa làm Đồng Kim Hoa quả thực không xuống đài được.
“Ha ha… Con nói cái gì vậy? Bệnh thận nào có nghiêm trọng như vậy sao, cần phải thay thận sao?” Sắc mặt của Đồng Kim Hoa không biến sắc rút tay ra khỏi lòng bàn tay cô.
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Ca vô tội, “Kỹ thuật tiên tiến nhất bây giờ chính là thay thận, bởi vì một quả thận của con có vấn đề.”
Khuôn mặt của Đồng Kim Hoa vặn vẹo.
Bà ta không tin Thẩm Thanh Ca thật sự bị bệnh!
“Thanh Ca, con khám bệnh ở đâu đó? Có thể là khám lầm hay không?”
Thẩm Thanh Ca có chuẩn bị mà đến, lấy ra sổ khám bệnh từ trong túi, “Sẽ không sai đâu! Mẹ xem!”
Suy nghĩ của Đồng Kim Hoa đã rối loạn, bà ta lật xem một lần, trong lòng nửa tin nửa ngờ.
“Cái đó… Thanh Ca, hôm nay trong số khách khứa cũng có bác sĩ! Để ông ấy khám giúp con xem có phải bệnh thận hay không!”
Bà ta vẫn cảm thấy Thẩm Thanh Ca đang diễn kịch!
Thẩm Thanh Ca buồn bã nói: “Thôi bỏ đi! Mẹ, có phải mẹ không muốn hiến thận hay không? Nếu là không muốn cũng không sao cả, rốt cuộc mẹ càng thích em trai hơn.”
Thấy Thẩm Thanh Ca thoái thác, sự ngờ vực trong lòng Đồng Kim Hoa bị phóng đại đến vô hạn.
Cô không dám khám bệnh!
Chắc chắn là có quỷ!
“Đứa nhỏ ngốc này nói cái gì vậy? Sao mẹ có thể không muốn? Con và Kỳ Lân đều là con của mẹ! Nhưng bây giờ chưa xác định bệnh tình của con.”
Thẩm Thanh Ca nói: “Vậy để bác sĩ nhìn xem.”
Một bác sĩ đầu tóc bạc đi lên phía trước, ông ấy là trưởng khoa ở bệnh viện.
Ông ấy bắt mạch cho Thẩm Thanh Ca.
“Đây là bác sĩ tốt nhất thành phố Thượng Hải! Chúng ta khám bệnh đều tìm ông ấy.” Đồng Kim Hoa quan sát vẻ mặt của Thẩm Thanh Ca.
Nửa phút sau, bác sĩ chạm vào cổ tay Thẩm Thanh Ca.
“Đúng là Bạc phu nhân mắc bệnh thận, đã rất nghiêm trọng! Chỉ sợ là phải thay thận thật.” Bác sĩ thở dài, rất là bi ai.
Ông ấy nhận tiền của nhà họ Bạc, cho nên diễn đúng chỗ.
Mặt mũi của Đồng Kim Hoa trắng bệch.
“Mẹ, may là còn có mẹ! Chúng ta mau đến bệnh viện đi.” Thẩm Thanh Ca khóc nức nở nói.
“Không…”
“Mẹ còn muốn chuẩn bị phải không? Vậy ngày mai chúng ta gặp ở bệnh viện trung tâm thành phố.”
Bạc Đình cũng nói, “Ngày mai tôi tự mình tới đón bà.”
Mặt Đồng Kim Hoa còn trắng hơn cả giấy, kinh hô: “Không… Tôi cũng không phải là mẹ cô, cô nhận sai rồi.”
“Mẹ, có phải mẹ sợ phải hiến thận cho nên không nhận con?”
“Cô thật sự nhận sai rồi! Tôi thật sự không phải mẹ cô…” Đồng Kim Hoa không dám nhìn Thẩm Thanh Ca.
Cắt đi một quả thận, bà ta đã lớn tuổi, còn sống được không?
Bà ta không muốn làm!
Phản ứng này khiến khách khứa đều khinh thường nhìn Đồng Kim Hoa, “Đồng Kim Hoa, sao lại thế này? Vừa rồi không phải mẹ con thân thiết lắm sao?”
“Hừ! Đã mười mấy năm chưa gặp, căn bản không có cảm tình, sao Đồng Kim Hoa nỡ hiến thận chứ?”
Thẩm Thanh Ca nói: “Mẹ! Mẹ thật sự làm con thất vọng.”
“Tôi không phải mẹ cô! Chẳng qua tôi thấy cô đáng thương mới nhận cô! Cô đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”
“Vậy đời này bà đừng nghĩ bảo tôi hiến tủy cho Cố Kỳ Lân!” Thẩm Thanh Ca kéo cánh tay Bạc Đình, xoay người rời đi.
Nội tâm Đồng Kim Hoa tự nhiên căng thẳng, bà ta nhận ra rằng có gì đó không đúng lắm, hô to: “Có ý gì?”
“Tôi giả vờ đó! Căn bản là tôi không bị bệnh! Nếu bà không nhận tôi làm con gái, mời bà về sau đừng quấy rầy tôi, khuyên tôi hiến tủy cứu con trai bà." Vẻ mặt Thẩm Thanh Ca mỉa mai.
Đồng Kim Hoa mở to hai mắt, “Không!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận