Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 477 -




Sau khi về nhà, Bạc Đình nghi ngờ hỏi: “Sao em lại đồng ý rồi?”
“Anh phản ứng quá mức…… Em sợ bọn họ sẽ nghi ngờ.” Cô phân tích.
Cố Quyền dù sao cũng là một người lớn tuổi!
Người khác khuyên can mãi, lôi cả ông nội Bạc ra, nếu bọn họ còn không hề bị lay động, không phải là nói rõ bọn họ có thái độ với nhà họ Cố sao?
Anh ôm chặt cô vào trong ngực, môi dán ở trên trán cô, “Dù sao ai cũng không thể cướp em từ trong tay anh!”
“Anh yên tâm đi, toàn thế giới chỉ có anh Đình đối với em tốt nhất, em mới không trở về nhà họ Cố.” Cô nói nửa đùa nửa thật.
“Sống chết có số, giàu có nhờ trời! Cố Kỳ Lân bị bệnh đúng là rất đáng thương, nhưng nếu lấy sức khoẻ của em để đánh đổi cứu cậu ta, anh tuyệt đối không đồng ý.” Anh rũ mắt xuống, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Ánh mắt này giống như cô đã đến bệnh viện bị kim tiêm siêu to đâm vào cột sống lấy tuỷ vậy.
“Em không ngốc! Hiện tại em vẫn là vợ của anh, em phải chịu trách nhiệm với anh. Em sẽ không làm hại sức khỏe của mình!”
Đạo lý này cô đã sớm nghĩ thông!
Nhà họ Cố không có nuôi cô, cô bị mất tích cũng không có tìm cô!
Như vậy đối với cô, nhà họ Cố cũng chỉ là người lạ.
“Em ngồi xuống đi, anh xem chân của em.” Bạc Đình mạnh mẽ ấn cô ngồi ở trên ghế.
Cô cảm giác cả người không được tự nhiên, làm giống như cô bị gãy xương, “Chỉ là bong gân thôi, đã sớm không đau nữa!”
Anh nhìn mắt cá chân của cô, trắng nõn tinh tế, đúng là không sưng không đỏ.
Bạc Đình vẫn lấy dầu hoa hồng ra xoa cho cô.
“Mùi này thúi chết mất!” Cô phàn nàn.
Anh cưng chiều dạy dỗ: “Yếu ớt.”
“Anh Đình, em muốn ăn vịt quay.” Đột nhiên cô nghĩ đến, tới thành phố Thượng Hải mà không ăn vịt quay chẳng phải là quá thiệt thòi sao?
Tiệm cơm quốc doanh ở đây bọn họ còn chưa có đến.
Anh suy nghĩ một lúc, “Anh nhớ rõ có một chỗ bán đồ ăn ngon, đợi lát nữa anh đi ra ngoài tìm xem.”
“Thôi, không phải buổi tối phải đi tiệm cơm quốc doanh sao?”
Tiệm cơm quốc doanh.
Phòng riêng.
Lâm Oánh cùng cha mẹ cẩn thận đứng ở phía sau Cố Quyền và Đồng Kim Hoa.
“Chúng tôi phải mở tiệc chiêu đãi mấy người bạn, hôm nay làm xong rồi mấy người lại về.” Cố Quyền sắp xếp.
“Được……” Cha mẹ Lâm Oánh cười nói.
“Đừng đứng đấy, mau ngồi đi! Ông Lâm làm phiên dịch không tệ nha.” Đồng Kim Hoa khen ngợi.
Lâm Oánh cùng cha mẹ vừa ngồi vừa nói, “May mắn có chủ nhiệm cân nhắc.”
Cố Quyền nhìn đồng hồ, liền đẩy Đồng Kim Hoa đi ra ngoài gọi món ăn.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, vẻ mặt của Lâm Oánh lập tức từ dịu dàng trở nên tức giận, “Cha mẹ, hai người nhanh chóng nói với nhà họ Cố chuyện của Thẩm Thanh Ca đi! Cô ta làm con rất mất mặt! Con tiêu mười mấy đồng tiền đưa bánh quy, sữa mạch nha cho cô ta, cô ta còn không nhận!”
“Thẩm Thanh Ca kia cũng thật là không biết tốt xấu! Một người ở gia đình bình thường, Tiểu Oánh của chúng ta vừa nói tốt cho cô ta, vừa đưa đồ ăn cho cô ta, cô ta còn không biết nên dừng lại.” Mẹ Lâm đau lòng nói.
Vẻ mặt của cha Lâm tối tăm, “Quan trọng là kiểm điểm dán ở bên ngoài thật mất mặt! Tôi chính là người phiên dịch cấp cao trong đơn vị, mấy ngày nay chuyện này truyền ra ngoài, đồng nghiệp đều trêu tôi. Cho dù Tiểu Oánh của chúng ta làm không đúng, chẳng lẽ Thẩm Thanh Ca cũng không sai chút nào sao?”
Mười phút sau, Cố Quyền cùng Đồng Kim Hoa trở về phòng ăn.
Cha Lâm đứng lên, “Cố xưởng trưởng, tôi muốn nhờ ngài một chuyện.”
“Khách khí cái gì? Ông cũng là người làm lâu năm trong xưởng, hiệu quả và lợi ích trong xưởng đều có một phần lớn sức lực của mọi người, tôi có khả năng giúp đỡ liền giúp……” Cố Quyền khéo léo nói.
Lâm Oánh giống như ảnh hậu Oscar, oa một tiếng liền khóc ra tới, “Chú, là như thế này……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận