Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 773 -




Những lời này vừa nói ra, Cổ Tiểu Liên ở bên cạnh liền không nghe được nữa.
"Tôn Tú Tú cũng quá rẻ mạt đi? Nhà cô ta nghèo đến mức không có cái gì để ăn, cô đã tốt bụng cho cô ta một công việc, kết quả thì sao? Hiện tại cuộc sống cô ta tốt hơn rồi, cư nhiên lại đi giúp phía đối diện đánh úp cô!" Cổ Tiểu Liên ném giẻ rách xuống đất, đi tới cửa tiệm cơm.
Khách hàng đều sợ hãi, bọn họ thích nghe những chuyện bát quái, khi nghe nói có mối liên hệ như vậy, tất cả đều im lặng lắng nghe.
"Được rồi, tôi không quan tâm." Thẩm Thanh Ca nói.
Cổ Tiểu Liên sải bước đi đến phía đối diện, "Tôi là giới thiệu cho cô, tôi nhất định phải đi đòi lại công lý."
Cô ấy hung hãn bước vào tiệm cơm Thái Hoà, nhân viên phía đối diện muốn ngăn cô ấy lại, nhưng Bạc Dạ nói không cần thiết phải ngăn cản.
"Tôn Tú Tú! Cô mặt dày vậy sao? Thanh Ca đối với cô tốt như vậy, lúc khó khăn giúp đỡ gia đình cô, thế nhưng hiện tại cô cư nhiên đi giúp đối thủ của cô ấy! Cô quả thực chính là một con sói mắt trắng!" Cổ Tiểu Liên đi vào phòng bếp, nắm lấy cổ áo của Tôn Tú Tú.
Tôn Tú Tú khinh thường nói: "Nói như Thẩm Thanh Ca cho tôi tiền không công! Tôi cũng làm việc chăm chỉ! Tiền này tôi xứng đáng có được!"
"Cô..." Cổ Tiểu Liên vẫn luôn ngốc nghếch, căn bản không nói chuyện được với cô ta.
Đúng lúc này, Thẩm Thanh Ca đi tới kéo Cổ Tiểu Liên ra khỏi bếp của người khác.
Tôn Tú Tú lộ ra vẻ mặt vô hại, nhẹ giọng hỏi: "Chị Thanh Ca, chị không phải tới đây để hỏi tội em đấy chứ? Hết cách, nơi này lương cao, em cũng không thể vì cảm kích chị, mà không ăn cơm đúng chứ?”
Những lời này vô cùng nhẹ nhàng nhưng mặt khác, Thẩm Thanh Ca lại bị cho là keo kiệt, không chịu trả lương để bóc lột nhân viên.
Đột nhiên, hướng dư luận vốn thiên về Thẩm Thanh Ca đã thay đổi.
Nhiều khách hàng thì thầm: “Ây da, thảo nào người khác không làm việc cho cô ta! Chắc là do lương thấp thôi”.
"Thật ác độc! Bản thân không đối đãi tốt đầu bếp, đầu bếp chạy rồi còn tìm đến cửa gây chuyện, muốn người ta làm mất luôn công việc."
"Không phải sao? Gặp phải bà chủ lòng dạ đen tối như vậy thì khổ lắm."
Nghe thấy có nhiều người đứng về phía mình, Tôn Tú Tú cúi đầu cười: "Mọi người đừng nói nữa! Chị Thanh Ca chắc chắn không có ý đó!"
Sắc mặt Thẩm Thanh Ca lạnh lùng: “Tôn Tú Tú, tôi không có ý kiến gì với việc cô đổi chỗ làm, nhưng nếu cô lén học bí quyết của tôi rồi đưa cho nhà hàng Thái Hoà, mà nó lại không ngon thì tôi đúng thật là có ý kiến.”
Bộp--
Cô đập mạnh tờ mười đồng tiền lên bàn rồi nói: “Đây là tiền lương tháng này của cô, lúc cô xin nghỉ việc đã quên lấy.”
Nói xong, Thẩm Thanh Ca kéo Cổ Tiểu Liên đi.
Rất nhiều khách hàng không khỏi thở dài trong lòng, mười đồng tiền, thì ra là bà chủ của người ta cố ý đến đây để trả lương còn lại.
"Bà chủ này khá hào phóng, có vẻ không giống loại người bóc lột nhân viên của mình."
"Đúng vậy! Người ta chỉ là một cô bé, còn là một sinh viên đại học. Có thể có ác ý gì chứ?”
"Vị đầu bếp này cư nhiên học trộm bí quyết, khó trách trứng da hổ lại tầm thường như vậy."
Chiều hướng dư luận đột nhiên thay đổi.
Tôn Tú Tú rưng rưng nước mắt, nhét mười đồng tiền vào túi, quay trở lại nhà bếp, bất đắc dĩ đóng sầm cửa lại.
Tại sao mọi người lại giúp đỡ Thẩm Thanh Ca?
Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.
Bạc Dạ đưa cho cô ta một chiếc khăn tay, anh ta an ủi động viên: “Đừng khóc. Mọi người đều nghi ngờ tài nấu nướng của cô, nhưng tôi tin cô. Trước đây việc kinh doanh của tiệm cơm Tường Hoà tốt như vậy, ít nhất một nửa có công sức của cô. "
"Cảm ơn ông chủ..." Tôn Tú Tú đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được tri kỷ.
Thẩm Thanh Ca đưa Cổ Tiểu Liên trở lại tiệm cơm, cô nghiêm túc nói: "Tiểu Liên, sau này đừng xúc động như vậy! Nếu đến tiệm cơm của bọn họ gây ồn ào, sẽ khiến chúng ta trông rất keo kiệt."
"Tôi chính là nhịn không được! Tôi không chửi cô ta, tôi như có một cái gai trong lòng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận