Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 860 -




Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Ca và Bạc Bảo Quý đến phòng sách.
Cô lấy bàn tính ta tính toán, “Chú ba, nếu một nghìn chiếc này bán hết, đại khái chú có thể được chia đến 700 đồng tiền.”
“Không thể nào! Nhiều tiền như vậy?” Bạc Bảo Quý trừng lớn mắt.
Ở thời đại này, tiền lương xưởng trưởng của một xưởng làm ăn tốt ở Thành phố Thượng Hải cũng chỉ mấy trăm.
Vậy thì ông ta không hơn kém xưởng trưởng bao nhiêu nhỉ?
“Hiện tại vẫn là mùa xuân, phỏng chừng tới mùa hè, váy có thể bán hết. Tương đương với việc chưa đến nửa năm là chú có thể kiếm 700 đồng tiền.” Thẩm Thanh Ca cười nói.
“Chú biết thiên phú của chú không tệ!” Bạc Bảo Quý ngẩng đầu ưỡn ngực, khác biệt với bộ dáng suy sụp thường ngày.
Thẩm Thanh Ca nói cho ông ta công việc ký hợp đồng với xưởng Hồng Tinh ở nông thôn, Bạc Bảo Quý lấy sổ ghi chúp ra nghiêm túc ghi lại chi tiết.
“Chú ba, nơi đó chính là chỗ sản xuất quần áo của bọn cháu, chú ở nơi đó mấy ngày, có thể trông coi, nhìn thành phẩm có vừa lòng không.”
Bên kia, Bạc Phúc Lộc, Bạc Thọ Khang đang uống trà ngoài ban công.
Bạc Phúc Lộc nghe được tiếng cách vách nói chuyện, suy nghĩ trong lòng “Anh cả, bọn họ có thể kiếm nhiều như vậy à? Nếu không chúng ta cũng…”
Ông ta dùng ngón trỏ chỉ chỉ đối diện, mỉa mai nói: “Cậu đúng là tầm mắt hạn hẹp, việc làm ăn tư nhân, chỉ là con cá nhỏ thôi! Không nghe Thanh Ca tính sổ à? Nó bận rộn trong ngoài mấy tháng cũng chỉ kiếm lời hơn 10.000 đồng tiền. Chút tiền ấy, còn chưa đủ cho xưởng anh nhập hàng linh kiện.”
“Đúng vậy…” Bạc Phúc Lộc tiếp nhận.
“Mọi người muốn đầu tư, chúng tôi còn không đồng ý đấy.” Bạc Đình cười lạnh.
Trên đường về nhà, khi đi qua tiệm cơm Tường Hòa, Thẩm Thanh Ca đi vào tìm Cổ Tiểu Liên.
“Tiểu Liên, học kỳ này sinh viên sư phạm như các cô có phải bắt đầu tìm trường học thực tập rồi không?” Cô hỏi.
Cổ Tiểu Liên thở dài, “Tôi định tốt nghiệp rồi mới tìm chỗ đi làm, tôi không sợ không tìm được việc cô yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng thở ra.
Cổ Tiểu Liên nói: “Cô yên tâm, một năm cô không ở đây tôi giúp cậu trông cửa hàng. Chờ cô trở về rồi tôi đi.”
Thẩm Thanh Ca vui mừng cười.
Ở loại cửa hàng nhỏ như bọn họ, thật ra người bán hàng rất dễ tích cóp đồ đạc, làm giả giá, nếu đổi người khác cô thật sự không yên tâm, Cổ Tiểu Liên ở lại, đúng là giúp cô một ơn lớn.
Cô đã sắp xếp xong tất cả những việc liên quan tới cửa hàng, chủ yếu đều dựa vào Bạc Đình và Bạc Bảo Quý.
Về nhà, Thẩm Thanh Ca bắt đầu thu dọn hành lý.
Cô chọn mấy áo khoác, váy, áo bông mình thích mặc.
“Mang nhiều quần áo như vậy làm gì? Nghỉ hè em không trở lại sao?” Bạc Đình cau mày hỏi.
Cô dùng ánh mắt anh có ngốc hay không nhìn anh, “Một tấm vé máy bay cũng vài ngàn, đương nhiên là không trở lại rồi. Cả đi cả về cũng 10.000 đồng tiền…”
Trong lòng Bạc Đình bịt kín một tầng bóng ma, “Không phải 10.000 đồng tiền thôi à?”
“Em phải kiếm rất lâu mới được.” Cô chọc chọc đầu anh.
Anh ôm cô, “Nếu có thể đi theo bên cạnh em thì tốt rồi.”
“…” Cô cảm thấy dáng vẻ Bạc Đình làm nũng rất đáng yêu.
Reng reng ——
Điện thoại vang lên.
Bạc Đình lập tức đi nghe máy.
Anh đang nói chuyện trái phiếu linh tinh với người bên kia.
Thẩm Thanh Ca thầm nghĩ ở trong lòng, hy vọng Bạc Đình có thể tiếp tục bận rộn, như vậy anh sẽ không cô độc tịch mịch.
Rốt cuộc ở thời đại này không có điện thoại quốc tế, cũng không có internet, nhiều nhất cô chỉ có thể viết thư cho Bạc Đình.
"Thanh Ca, anh đi ra ngoài một chút, công ty bên kia có chút vấn đề.” Bạc Đình lấy áo khoác từ trên giá áo.
Cô nhíu mi, “Nhưng cũng hơn 10 giờ rồi.”
“Không có việc gì, em đi ngủ sớm một chút.” Anh bước nhanh đi ra khỏi cửa.
Thẩm Thanh Ca méo miệng, được lắm, điều ước của cô linh nghiệm rồi.
Nhanh như vậy, Bạc Đình đã bận rộn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận