Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 364 -




Tới tiệm cơm quốc doanh, Bạc Đình để cô cùng Khương Lê gọi món ăn.
“Thanh Ca, con ăn nhiều một chút. Không phải con chuẩn bị thi đại học sao? Thân thể rất quan trọng!” Khương Lê quan tâm nói.
Nhưng thật ra cô không có gì muốn ăn, “Anh Đình nuôi con béo hơn rất nhiều.”
“Người trẻ tuổi ăn nhiều một chút thì làm sao vậy? Con xem Trịnh Nga kia, lúc còn trẻ gầy như con khỉ, hiện tại gầy đến gương mặt đều hóp vào, một chút phúc hậu đều không có, vẻ mặt như số khổ.” Khương Lê châm chọc nói.
Thẩm Thanh Ca gật đầu đồng ý, “Mẹ, tuy rằng Trịnh Nga tô son trát phấn, trên người mặc vải len sang trọng, nhưng bộ trang phục kia thật sự giống như trộm được, cùng bà ta không hợp.”
“Ha ha ha…… Còn không phải sao? Mẹ biết bà ta là tình nhân của Bạc Thọ Khang, người không biết còn tưởng rằng bà ta là người hầu đâu.”
Bạc Đình ở một bên có chút bất đắc dĩ, anh khẽ chọc mặt bàn, “Hai người còn ăn hay không? Thảo luận những đồ vật ghê tởm đó làm gì?”
“Suy nghĩ của phụ nữ anh đừng đoán.” Lúc này Thẩm Thanh Ca mới bắt đầu gọi món ăn.
Anh nhìn hai người cười đến thoải mái, vốn trong lòng đang còn băn khoăn đều biến mất không thấy.
Ba người chọn năm món ăn, sườn heo chua ngọt cuối cùng lên quá muộn, bọn họ đều ăn không nổi.
“Làm ơn đóng gói lại giùm tôi.” Thẩm Thanh Ca nói.
Nhân viên phục vụ lập tức bưng đĩa lên dùng túi giấy màu vàng đóng gói sườn heo chua ngọt.
Lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy liền màu đen trắng, trên cổ đeo vòng cổ trân châu ôm cánh tay nói: “Sườn heo chua ngọt ở đây vốn dĩ liền không phải chính thống, các người lại đóng gói lại, chẳng phải càng khó ăn? Còn không bằng đổ đi.”
Thẩm Thanh Ca chú ý tới người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp này, nhịn không được nhìn nhiều một chút.
Cô ta trang điểm theo phong cách tây, trang điểm tinh xảo, vừa thấy liền biết là thiên kim tiểu thư.
Nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt của Bạc Đình cùng Khương Lê đều đồng thời đen lại, bọn họ thật cẩn thận liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Ca một cái.
“Đồ ăn thừa còn coi như bảo bối, không cần tỏ vẻ đến nghèo kiết xác như vậy đi?” Ngườ phụ nữ kia tiếp tục châm chọc.
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy phản ứng của Bạc Đình, trong lòng mơ hồ đoán được một số chuyện.
Cô ngây thơ nói: “Có ý gì vậy? Không thể đóng gói sao, cô muốn để cho chúng tôi mời cô ăn? Được rồi, vậy đợi lát nữa cô ngồi nơi này ăn đi.”
Sắc mặt của Tịch Dung lập tức thay đổi, cô ta hoảng loạn giải thích: “Tôi có tiền! Làm sao cần ăn cơm thừa của cô? Bẩn muốn chết, tôi còn sợ sinh bệnh đâu.”
Liền chờ một câu này của cô ta!
Thẩm Thanh Ca quay đầu nhìn về phía người phụ trách tiệm cơm, “Chủ tiệm, cô ta cư nhiên nói cơm của mấy người bẩn……”
Đầu bếp đang xào rau ném nồi xuống “đùng” một tiếng, từ sau bếp đi ra, “Ai nói? Nơi này của tôi chính là tiệm cơm quốc doanh, quốc doanh nghe hiểu được ý gì không? Nơi này của tôi bẩn, mọi người đều không cần ăn cơm! Mau xin lỗi chúng tôi đi!”
“Tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi mấy người?” Tịch Dung chột dạ vô cùng, nhưng vẫn chống nạnh nói.
“Cô dám bịa đặt bôi đen tiệm cơm của chúng tôi, cô không xin lỗi cũng đừng đi ra……”
Tịch Dung muốn chạy, mấy người phục vụ ngăn cản cô ta lại.
“Cứu mạng……” Tịch Dung sợ hãi kêu to.
Thẩm Thanh Ca thấy cảnh tượng như vậy, lộ ra nụ cười chế nhạo.
Cô đỡ Khương Lê lên liền đi, Bạc Đình đen mặt đi theo ở phía sau.
Về đến nhà, chờ sau khi Khương Lê ngủ trưa, cô véo một cái ở trên cánh tay Bạc Đình.
“Anh nói đi! Người phụ nữ kia là ai?” Đôi mắt hạnh hơi tức giận trừng anh.
Anh xem vẻ mặt ghen của cô, tâm trạng đặc biệt thoải mái, Thanh Ca lại ghen vì anh.
Bạc Đình nghiêm túc trả lời: “Người không liên quan, anh đều đã quên tên của cô ta.”
“Mấy người rõ ràng là sợ em biết được, khẳng định có quỷ!” Cô có chút khó chịu nói.
Bạc Đình kéo cô ra cửa, vừa đi vừa thề, “Nếu là anh lừa em, em liền không ngủ cùng anh được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận