Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 211 -




Bạc Đình mang nước nóng đến nhà tắm, anh bước tới vòng tay qua vai Thẩm Thanh Ca.
“Làm sao vậy? Ai làm vợ anh tức giận vậy?" Anh nhẹ giọng hỏi.
“Xuân Hoa, cô ta hỏi em công thức làm trứng da hổ."
Bạc Đình tối sầm mắt lại, "Đừng để ý đến người phụ nữ điên rồ đó! Gia cảnh của A Hổ rất khó khăn, vậy mà cô ta thỉnh thoảng đến nhà A Hổ để ăn và lấy thức ăn về nhà."
“Ừm.”
Tắm rửa xong, hai người ngồi trong sân ăn tôm nói chuyện phiếm.
Thẩm Thanh Ca lấy hai chai bia và chuẩn bị cho chính mình uống một chai.
Cô vừa mở nắp chai bằng dụng cụ mở nắp chai, thì Bạc Đình đã giật lấy và đưa cho cô một lon Coca.
“Em uống Coca đi.”
“Cho em nếm thử……. anh Đình…..." Cô đáng thương nhìn anh.
Bạc Đình không thể chịu đựng được việc cô tỏ ra yếu đuối và làm nũng.
Hắn hầu của anh lăn lên lăn xuống, anh cầm chai bia lên uống gần hết rồi đưa chai bia cho cô, "Đừng uống say."
“Ai uống bia có thể uống say?”
Cô hài lòng cầm lấy chai bia, uống một ngụm, cảm thấy thật sảng khoái!
Nếu là ướp lạnh liền càng uống ngon hơn!
Ở đời trước, cô thích uống bia lạnh và ăn tôm hùm đất trong lúc ngồi xem phim truyền hình.
Bạc Đình bóc tôm hùm cho cô, thỉnh thoảng uống một hớp bia, nhìn vẻ mặt dễ thương thích thú của cô, anh vô thức nở một nụ cười cưng chiều.
Sau khi nhấp vài ngụm, khuôn mặt trắng nõn của cô ửng hồng, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh Đình, khi ở huyện Châu anh có thấy cô gái xinh đẹp nào không?"
“Anh vội vàng kiếm tiền, làm sao có thời gian ngắm gái chứ?” Anh đút miếng thịt tôm vào miệng cô.
Cô cảm thấy một cổ hạnh phúc ấm áp thấm vào tận đáy lòng, "Vậy anh thích em từ khi nào?"
Nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, anh hoài nghi cô uống say rồi.
Bạc Đình rũ mắt xuống, "Nhìn em suốt ngày bị nhà họ Thẩm bắt nạt, em không hé răng cũng không nói lời nào, em vừa ngốc nghếch vừa ngoan ngoãn. Anh thực sự cho rằng e bị câm, cho nên anh muốn chăm sóc em."
Khi đó, anh còn cảm thấy may mắn khi cô bị câm!
Cô không thể nói chuyện, mà anh lại là một tên lưu manh, như vậy không phải bọn họ sẽ rất xứng đôi sao?
Anh cũng có tư cách thích cô?
Thẩm Thanh Ca không khỏi cười lạnh trong lòng, khi đó cô thật sự rất ngu ngốc, sợ bị Lý Phượng Chi và Thẩm Kiều Kiều hành hạ, cô nhát gan đến mức giả vờ mình bị câm.
“Nếu như em bị câm, anh cũng thích sao?” Cô thò cổ, nghi hoặc hỏi.
Anh vô tâm nói: "Câm cũng không tệ, em nhìn xem mẹ anh kìa có bao nhiêu lải nhải."
“Anh có thế nói nhue vậy sao?” Cô buồn cười.
Bạc Đình và mẹ anh thật không hổ là mẹ con, bọn họ suốt ngày trêu chọc nhau!
Sau khi uống nửa chai bia, đầu cô hơi lâng lâng và cô cũng buồn ngủ nên đi vào phòng ngủ.
Bạc Đình dọn dẹp sạch sẽ bàn và rửa tay ba lần trước khi anh dám đi tìm cô.
Vừa vào phòng, anh liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, hai mắt sáng ngời nhìn anh.
Đôi mắt sáng ngời như vậy, lại nhìn chằm chằm vào anh làm anh không được tự nhiên.
“Anh đẹp không?" Bạc Đình hỏi lại.
“Không phải anh nói trên người anh có chỗ không bị đen, muốn cho em xem sao?” Cô khẽ nâng cằm, ra hiệu anh cởi ra.
Một luồng máu nóng từ dưới xông thẳng lên não, Bạc Đình cảm thấy máu mình như sôi sục lên, anh thì thào: "Em lại trêu chọc anh nữa rồi!"
“Không trêu chọc! Em đang ỷ mình đang say để làm bậy!" Cô bước tới, luồn tay xuống eo anh, cởi thắt lưng anh ra.
Môi mỏng của anh hơi nhếch lên, anh nhéo cằm cô, "Đến lúc tỉnh táo e không được chối nghe không."
“Em không phải lưu manh, em sẽ không chối bỏ đâu!"
Lời vừa dứt, đôi chân nhỏ rời khỏi mặt đất, cô bị anh ẵm lên.
Bạc Đình bế cô đến giường và áp người xuống.
Anh phát hiện từ khi anh trở về, Tiểu Thanh Ca đã chủ động hơn rất nhiều!
Thảo nào người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn, thật là có lý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận