Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 893 -




Hoàng Tam chạy tới nhà của Triệu Tiểu Tĩnh, anh ta dùng sức gõ cửa, “Tiểu Tĩnh! Tiểu Tĩnh! Anh muốn giải thích với em! Em cho anh một cơ hội được không!”
Triệu Tiểu Tĩnh mở cửa, không muốn để cho anh ta đi vào, “Cho anh năm phút.”
“Anh đã thích em trước lúc em đi ra nước ngoài…… Nhưng lúc ấy anh không có tiền, không có công việc đàng hoàng, biết điều kiện của nhà em cũng không tồi, sợ em xem thường anh, anh không dám tỏ tình với em. Hơn nữa đối tượng xem mắt của em còn là Mục Khải, nghe nói cũng là người đi du học từ nước ngoài về, căn bản anh không có tư cách để so sánh với cậu ta.”
“Anh vốn nghĩ rằng sau khi em đi du học ở nước ngoài sẽ không trở lại nữa, nhưng em đã trở lại, đúng lúc anh cũng có công việc tốt có thể kiếm tiền, nên anh mới dám theo đuổi em. Anh chưa từng tính toán giá trị của em, anh chỉ đang nâng cao giá trị của mình.”
Hoàng Tam nói toàn bộ suy nghĩ ở trong lòng ra.
Đôi mắt của Triệu Tiểu Tĩnh bỗng nhiên đỏ lên, “Thật sự xin lỗi, em đã quá coi trọng bản thân mình, là em hẹp hòi rồi.”
“Em vốn nên coi trọng bản thân mình! Em tốt nghiệp đại học Kinh Hải, em vô cùng ưu tú.” Anh ta dịu dàng nói.
Triệu Tiểu Tĩnh nhào vào trong ngực của anh ta.
Anh ta ôm Triệu Tiểu Tĩnh, lo lắng hỏi: “Cho nên…… Chúng ta không chia tay, đúng không?”
“Em nói muốn chia tay với anh khi nào?” Triệu Tiểu Tĩnh hít mũi.
Gương mặt lạnh lùng từ trước đến nay của anh ta, xuất hiện một nụ cười, nhỏ giọng nói: “Có phải lúc trước em vốn không nghĩ muốn ở bên anh đúng không?”
Cô ấy méo miệng, “Lúc ấy em nghĩ, người có gương mặt cau có giống như anh, tương lai làm sao có thể cưới vợ được, chắc chắn không có cô gái nào dám kết hôn với anh.”
“Cảm ơn em.” Anh ta nói nhỏ.
Triệu Tiểu Tĩnh mơ hồ hỏi: “Lần này cảm ơn em vì cái gì?”
“Cảm ơn em đã đồng ý yêu anh.”
Cô ấy phụt cười.
Qua mấy ngày, Thẩm Thanh Ca đã sinh đôi một trai một trai.
Bạc Đình cùng Thẩm Thanh Ca đều không thể nghĩ được tên, các trưởng bối khác lấy tên càng lúc càng khoa trương, cái gì mà Bạc Ký Đình, Bạc Ý Nhụ, Bạc Khôi Hâm, Bạc Lăng Uyển……
Khoa tay múa chân càng ngày càng phức tạp, sau này đứa bé đi thi viết tên của mình chắc phải dùng đến một phút!
Cuối cùng Bạc Đình gọi điện thoại cho Tống Nho, để cho người có kiến thức rộng rãi như Tống Nho lấy.
Tống Nho trực tiếp ngồi xe lửa đi từ thành phố Hoa Hải tới thành phố Thượng Hải.
Ông ấy lần lượt ôm hai đứa nhỏ, vẻ mặt hiền từ, “U, hai đứa nhỏ mũm mĩm! Dinh dưỡng đều bị bọn họ hấp thu, Thanh Ca vẫn rất gầy.”
“Sinh mấy đứa ra cháu còn béo mười cân! Mới không gầy.” Thẩm Thanh Ca nói.
Bạc Đình đút canh cho cô, “Em uống nhiều một chút, đâu có bà bầu nào gầy giống như em đâu?”
Trong khoảng thời gian ngắn cô đều không phân biệt rõ được là Bạc Đình là cố ý làm cô vui vẻ hay là thật sự lo lắng.
Sau khi Tống Nho đặt em bé xuống, cầm từ điển, “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, anh trai gọi là Bạc An, em gái gọi là Bạc Vân.”
“Lợi hại, Ông Tống, hai cái tên này vừa dễ nghe vừa phóng khoáng lại còn đơn giản.” Thẩm Thanh Ca rất vừa lòng.
Bạc Đình cũng khen ngợi nói: “Lấy tên hay hơn một đám người nhà họ Bạc nhiều! Bọn họ lấy đều là thứ gì không!”
“Chuyện này không có liên quan tới tôi, chữ Bạc đi cùng chữ cái gì cũng dễ nghe.” Tống Nho khiêm tốn nói.
Sau khi Bạc Đình đút canh xong, anh đắp chăn cho cô rồi nói, “Sau khi xuất viện, anh sẽ mời mẹ Lâm từ nhà cũ đến đây để chăm sóc cho em, bà ấy rất đáng tin.”
“Vâng.” Cô gật đầu.
Cô cũng không hy vọng mẹ sẽ chăm sóc cô cả ngày, bà ấy nên có một cuộc sống thuộc về mình.
Nằm ở bệnh viện một tuần, Thẩm Thanh Ca đi xuống đất mới không cảm thấy đau nữa.
Ngày này, Cổ Tiểu Liên cầm trái cây tới thăm cô.
Không hề để ý tới có người theo dõi ở phía sau.
“Cô đã đến rồi!” Thẩm Thanh Ca ngáp một cái, mệt mỏi nói.
Cổ Tiểu Liên kích động nói: “Em bé đâu? Tôi có thể nhìn xem sao?”
Cô chỉ vào chiếc nôi trong suốt ở bên cạnh.
Hai đứa bé mới uống sữa xong, đã ngủ rồi.
Cổ Tiểu Liên nhìn thấy hai đứa bé, tim đều bị sự dễ thương làm cho tan chảy, “Quá đáng yêu! Tay của hai đứa nhỏ có chút xíu, Thanh Ca, cô thật biết sinh, nhưng mà cũng nhờ gen của hai người tốt nữa.”
“Còn không phải sao?” Thẩm Thanh Ca kiêu ngạo nói.
Nhưng mà rất nhanh, Cổ Tiểu Liên liền nhíu mày, hỏi một câu: “Thanh Ca, cô tự cho hai đứa uống sữa sao? Vậy lúc cô cho uống sữa có đau hay không?”
Thẩm Thanh Ca: “……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận