Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 423 -




Trong chốc lát, văn phòng lặng im chỉ còn tiếng hít thở.
Ở đời trước, Thẩm Thanh Ca xem qua tin tức liên quan khôi phục thi đại học năm đầu tiên, điểm chuẩn của đại học Kinh Hải mới có 270 điểm.
Cứ thế mà suy ra, 200 điểm cũng coi như là điểm cao, trước tiên khẳng định không thành vấn đề.
“Điểm của mười năm trước không có ý nghĩa tham khảo, tôi cảm thấy cậu có thể thử điền vào đại học Hoa Trung.” Thẩm Thanh Ca nói.
“Không thể đi? Đại học Hoa Trung tốt như vậy, tôi mới thi được từng này điểm……”
Thẩm Thanh Ca khuyên nhủ: “Có thể thử xem, rốt cuộc thí sinh trên cả nước hầu như đều không có ôn tập.”
“Được rồi! Tôi nghe cậu! Dù sao còn có vài cái nguyện vọng.”
“Tôi thì sao? Thanh Ca, cô tư vấn cho tôi một chút đi.”
Thẩm Thanh Ca bằng vào cảm giác tư vấn cho từng người, ngay cả Triệu Sơn Hà cô cũng chọn cho anh ta đại học Nam Phúc.
Tư vấn xong, cô không phản ứng Đỗ Kỳ Kỳ, lo điền ở trên phiếu nguyện vọng của mình, điền mỗi đại học Kinh Hải.
“Thanh Ca, cô chỉ điền một nơi sao?”
“Nói nhảm! Thanh Ca thi cao như vậy, điểm này ở mười năm trước cũng không hề thấp.”
Thẩm Thanh Ca nhìn về phía Bạc Đình, “Anh Đình, chúng ta đi thôi.”
“Em không điền thêm mấy cái nữa sao?” Bạc Đình hỏi ở bên tai cô.
“Em có tự tin.”
“Một nhà ba người” bọn họ cứ như vậy đi rồi.
Trong cơn tức giận Đỗ Kỳ Kỳ cầm lấy bút mà Thẩm Thanh Ca vừa thả xuống, giơ tay lên cũng viết xuống đại học Kinh Hải.
“Đỗ Kỳ Kỳ, cô viết thêm mấy cái đi, điểm này của cô mặc dù cũng không tồi……” Quan bí thư chi bộ khuyên nhủ.
“Tôi liền viết một cái này! Tôi cũng tự tin, không phải đại học Kinh Hải thì tôi không vào.”
Thanh niên trí thức khác đều đang trộm chê cười cô ta, đều chẳng muốn khuyên nhủ.
Đỗ Kỳ Kỳ điền xong nguyện vọng, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Bạc Đình đã đi xa……
Cô ta chỉ nhìn thấy trên bờ ruộng, đứa bé mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang theo chơi đùa với mấy bé gái.
“Đứa bé kia ở đâu ra vậy?” Đỗ Kỳ Kỳ thuận miệng hỏi một người dân trong thôn.
“Nghe nói là em gái họ của Bạc Đình!”
Đáy mắt của Đỗ Kỳ Kỳ buồn bã.
Lúc trước cô ta nghe nói con trai thứ hai nhà họ Bạc già rồi mà còn có con, sinh được đứa con trai…… Sao lại biến thành con gái rồi?
Nhưng mà những thứ này đều không quan trọng!
Chỉ cần thu phục được con nhóc này, nói không chừng có thể nhận được sự ưu ái của nhà họ Bạc.
Nghĩ đến đây, cô ta chạy tới cửa hàng trong thôn tiêu mấy đồng tiền mua kẹo, bánh quy linh tinh.
Giữa trưa ăn xong cơm trưa, Bạc Trường Sinh liền cầm búp bê vải đi ra ngoài chơi.
Thẩm Thanh Ca để Hoàng Tam giúp cô nhìn Bạc Trường Sinh, cô cùng Bạc Đình chuẩn bị vào thành mua vải làm quần áo cho Bạc Trường Sinh.
Cô cùng Bạc Đình đang chuẩn bị cưỡi xe đạp rời đi, thì Hoàng Anh liền chạy như bay lại đây, “Không tốt! Chị Thanh Ca, Đỗ Kỳ Kỳ vậy mà chơi cùng Bạc Trường Sinh. Còn cho con bé ăn bánh quy, kẹo……”
“Không có việc gì.” Cô bình tĩnh nói.
“Sao có thể không có việc gì? Đỗ Kỳ Kỳ xấu xa như vậy, cô ta có thể ra tay hạ độc Trường Sinh hay không?” Hoàng Anh lo lắng hỏi.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình liếc nhìn nhau, cười giải thích, “Đỗ Kỳ Kỳ không dám đắc tội nhà họ Bạc, cô ta ước gì Trường Sinh thích cô ta đâu.”
Nói xong, hai người lên xe đạp nghênh ngang rời đi.
Ở bên kia.
Đỗ Kỳ Kỳ đưa cho Bạc Trường Sinh một viên kẹo.
“Trường Sinh, em biết chị là ai không? Chị là em gái họ của bạn của anh họ Bạc Dạ của em, chị là Đỗ Kỳ Kỳ.” Đỗ Kỳ Kỳ dịu dàng giới thiệu chính mình.
Bạc Trường Sinh đem kẹo trả lại cho Đỗ Kỳ Kỳ, “Thật xin lỗi, em không thể ăn đồ vật mà người lạ cho.”
“Chị không phải người lạ! Chị là anh họ em……”
Bạc Trường Sinh mặc dù mới 4 tuổi, nhưng có một đôi mắt trong veo nhìn xuyên qua tất cả mọi thứ.
Cô bé có thể cảm giác được ai là người thật lòng đối tốt với cô bé, ai là người muốn lấy lòng cô bé.
“Ai có thể làm chứng được?”
Nói xong, Bạc Trường Sinh liền ôm búp bê Tây Dương đi về hướng ngược lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận