Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 948 -




“Em mới hơn hai mươi tuổi, anh đã sắp 40 rồi. Em còn hay nhắc đến nữa!” Bạc Đình hung dữ nói, anh dùng tay cởi áo ngủ của cô.
Thẩm Thanh Ca vội vàng đè tay anh lại, không biết nói gì, thật sự muốn nôn ra máu.
Có ai lại làm tròn như vậy chứ?
Cô đã 29 tuổi, rõ ràng sắp 30 rồi!
Nói giống như hai người bọn họ hơn kém hai mươi tuổi vậy!
“Đừng! Đang là buổi sáng…… Em còn phải đi nộp đơn xin việc.” Cô xin tha, làm nũng với anh.
“Buổi chiều đi.”
Một giây sau, anh đẩy cô xuống một cách mạnh mẽ.
Giữa trưa, Thẩm Thanh Ca che lại eo đi xuống tầng.
Cô thật sự cảm giác chính mình đã già rồi!
Trước kia cho heo ăn, nấu cơm cho heo, cắt cỏ cho heo, quét chuồng heo, bận bịu cả ngày mà chân cũng không bị đau và không hề mệt.
Nhưng hiện tại mới bị giày vò mấy giờ thôi mà đi xuống tầng cũng tốn sức nữa!
“Thanh Ca, cơm nấu xong rồi.” Bạc Đình kêu cô.
Cô đi từ từ đến phòng ăn.
Buổi trưa là do Bạc Đình nấu, anh thể hiện thành quả tự học của mình trong một tháng vừa qua.
Anh làm đậu phụ ma bà, khoai tây thái sợi chua cay, gà Cung Bảo.
Thẩm Thanh Ca không thể không nuốt nước miếng……
Cô cầm đũa, gắp một miếng bỏ vào trong miệng…… Không thể không nhăn lông mày lại.
A…… Rất bình thường…… Thậm chí còn hơi nhạt.
Cô thật sự bị Bạc Đình ở thời không khác nuôi thành người kén ăn.
Thật ra thời gian một tháng, Bạc Đình, từ một kẻ ngốc trong sinh hoạt có thể làm ra vài món ăn này đã rất không dễ dàng.
“Không thể ăn sao?” Bạc Đình khẩn trương hỏi.
“Ăn ngon, ăn ngon……” Cô cười gượng.
Bạc Đình nửa tin nửa ngờ gắp một miếng thịt gà ăn thử, khuôn mặt của anh ủ rũ, “Hơi nhạt.”
“Anh có thể nếm ra được sao?” Cô hơi bất ngờ.
Anh vuốt lên mũi cô, “Anh biết khẩu vị của em mà.”
“Cái kia…… Anh Đình, anh rất tuyệt. Mới một tháng mà anh có thể làm nhiều món ăn như vậy, anh thật sự rất có tài năng.” Cô khích lệ nói.
Anh ung dung lấy thực đơn ra, “Gần đây anh đang học làm bánh bao, cuối tuần mà không phải tăng ca thì anh sẽ làm cho em ăn.”
Nhắc tới bánh bao, cô phụt cười.
Điều này làm cho cô nhớ tới Bạc Đình ở một thời không khác đã phát minh ra nhân bánh kỳ lạ.
Anh thích làm bánh bao như vậy sao?
“Em cười cái gì?” Bạc Đình nhíu mày hỏi.
Cô dùng sức lắc đầu, “Không có gì……”
Anh nhìn chằm chằm cô một chút, “Không được xem thường anh.”
“Ừm.” Cô trả lời.
Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca dùng điện thoại bàn để liên hệ với bộ phận nhân sự xong, liền cẩn thận chuẩn bị sơ yếu lý lịch, định đi đến công ty ngoại thương để xin việc.
Bạc Đình không biết xấu hổ, mặt không có cảm xúc đi theo cô.
“Anh Đình, anh làm gì vậy?” Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoàn toàn không hiểu rõ mục đích của Bạc Đình.
“Buổi chiều không có việc gì nên anh đi cùng em.” Bạc Đình giải thích.
“Không được! Công ty mà em muốn đi có quy mô không nhỏ, nếu người ở đó quen anh thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó anh có thể đích thân giúp em đi cửa sau sao?” Cô thực sự có tài, mới không muốn dùng quan hệ đâu.
Bạc Đình suy nghĩ một lúc, “Nếu không, anh thay một bộ đồ khác được không?”
Cô nhìn ra anh thật lòng muốn đi cùng cô nên cô đành phải đồng ý, “Trên tầng có chiếc áo phông thể thao mà em mua cho anh.”
“Anh đi thay, em chờ anh.” Bạc Đình lập tức đi lên tầng.
Chỉ một lát sau, anh liền mặc một cái áo khoác thể thao giản dị màu đen trắng, đi xuống dưới.
Dáng người của anh thẳng tắp và cao to, độ cong của cơ bắp vô cùng hoàn hảo, đặc biệt là khi mặc đồ thể thao, càng làm nổi bật vẻ đẹp của cơ bắp!
Hormone nam thật sự rất bùng nổ!
“Hiện tại chắc là không dễ nhận ra anh nữa.” Bạc Đình nắm tay cô.
Cô liên tục gật đầu, “Đúng vậy.”
Lái xe hơn nửa giờ, Bạc Đình đưa cô tới dưới tầng của công ty cô muốn xin việc.
“Anh Đình, anh giúp em nhìn hồ sơ lý lịch với.” Cô lấy một tờ sơ yếu lý lịch từ trong túi tài liệu ra, đưa cho anh.
Bạc Đình cầm sơ yếu lý lịch, nhìn lướt qua, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Thanh Ca muốn xin làm phiên dịch……
Nhưng mà cô không có bằng cấp, cũng không có kinh nghiệm làm phiên dịch……
“Trong túi tài liệu này có cái gì vậy?” Bạc Đình hỏi.
Cô giải thích, “Là giấy chứng nhận thành tích làm giáo viên của em, còn có bản phiên dịch hoàn chỉnh mà em đã chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn lần này.”
Đáy mắt của Bạc Đình hiện lên sự ngạc nhiên, “Tiếng Anh của em…… Rất tốt sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận