Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 384 -




Cô cảm thấy Bạc Đình chính là lo lắng thái quá nên mới suy nghĩ lung tung bậy bạ.
Cổng trường sẽ mở trước bốn mươi phút, nhưng lúc hai người đến vẫn còn chưa có mở.
Lúc Thẩm Thanh Ca đến cổng trường, cô liền nhìn thấy Chu Hiểu Thiên, Cổ Tiểu Liên và Triệu Sơn Hà.
Bọn họ đều có quầng thâm dưới mắt và trông rất bơ phờ.
"Thanh Ca, tinh thần cô thật tốt, mấy ngày nay có thể ngủ được sao, cô không hồi hộp sao?" Cổ Tiểu Liên ngáp một cái.
Cô thành thật nói: “Vừa nằm xuống giường là tôi đã ngủ mất rồi.”
Cũng rất may là cô đã uống canh gà nấm linh chi vào ngày hôm kia và hôm qua.
Nếu không, với tố chất tâm lý của cô, rất có thể cô sẽ bị mất ngủ.
Sau cùng, công lao chính vẫn là của Bạc Đình.
Cô ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn Bạc Đình.
Bạc Đình giơ tay lên, nhìn đồng hồ, "Thanh Ca, chúng ta đối chiếu giờ đồng hồ nhé! Đồng hồ của anh bây giờ là tám giờ mười bảy."
"Của em cũng tám giờ mười bảy." Thanh Ca nói.
Cổ Tiểu Liên ngáp một cái nói: "Thanh Ca, tôi thật sự rất ghen tị với cô đó. Tối hôm qua tôi cả đêm không có ngủ được tý nào. Bây giờ tôi đột nhiên hơi sợ trong lúc thi sẽ ngủ quên mất!"
Thẩm Thanh Ca an ủi: "Đi vào phòng thi cô liền không dám ngủ đâu."
Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, mấy nữ sinh xung quanh cũng đến để thi đại học liền ghen tị.
Nhiều người trong số này đã trốn chồng để đi thi đại học.
Đột nhiên, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bị một người đàn ông nắm lấy tay và kéo về phía đường phố.
"Cô không ở nhà trông con đi còn ở đây làm gì chứ? Hơn mười năm không động đến một cuốn sách, cô nhất định sẽ thi không đậu. Tốt nhất cô vẫn là về nhà chăm sóc con đi." Hành động của người đàn ông dã man, dùng sức kéo thật mạnh người phụ nữ ra giữa đường.
Người phụ nữ khóc lóc kêu lên: "Hu hu…… Mỗi ngày tôi đều hầu hạ các người đến lúc ngủ, rồi tôi ra ngoài ôn tập dưới đèn đường, tôi muốn thử một lần, ước mơ cả đời này của tôi là được vào đại học."
"Thi đại học cái gì? Cô đều có chồng có con rồi, nếu hôm nay cô dám đi thi, tôi sẽ đánh gãy chân cô."
Mọi người có mặt ở đây đều cau mày, hơn một nửa chính là đau lòng cho người phụ nữ này.
Nhưng dù vậy vẫn không ai dám đứng ra ngăn cản, dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, mà người đàn ông này chính là quá hung hãn.
“Anh Đình, anh nhìn kìa…” Thẩm Thanh Ca kéo mạnh góc áo của anh.
Cùng là phụ nữ, cô thực sự thấy tiếc cho người phụ nữ này.
Bạc Đình bước về phía họ.
Người đàn ông giơ tay định đánh vào người phụ nữ thì bị Bạc Đình nắm lấy cổ tay ngăn lại.
“Dùng vũ lực bắt nạt kẻ yếu, đánh phụ nữ còn không bằng súc sinh!” Bạc Đình lạnh lùng nói.
Người đàn ông vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi Bạc Đình, nhưng anh ta càng vùng vẫy càng bị giữ chặt hơn.
Xương ở cổ tay anh ta như bị nghiền nát.
"A... Đây là chuyện của gia đình chúng tôi, hình như có vẻ không liên quan đến anh đi?"
Lúc này, trong mắt Bạc Đình tràn đầy sự khinh thường, anh lạnh lùng nói: "Tôi thấy bất bình ra tay tương trợ đấy, có vấn đề gì sao!"
"Buông ra, tôi không đánh cô ta là được chứ gì?" Người đàn ông nhìn Bạc Đình cao lớn, anh ta không còn cách nào khác đành phải nhượng bộ.
Thẩm Thanh Ca đỡ người phụ nữ dậy, nhìn thấy người đàn ông vẫn không chịu buông ra, tức giận nói: “Buông tay ra!”
“Này.... Được rồi, được rồi, tôi buông!” Người đàn ông bất đắc dĩ buông tay ra.
Lúc anh ta buông tay ra, cô có thể nhìn thấy rõ ràng dấu tay màu đỏ trên cổ tay người phụ nữ, cũng có thể tưởng tượng được người đàn ông này đã dùng bao nhiêu sức lực.
"Cô chính là đồ Phan Kim Liên! Cô chỉ muốn vào đại học để tìm một nơi tốt hơn thôi, muốn đi ngoại tình. Tôi nhận thua, cô cũng không cần mang theo con đi cùng đâu!" Người đàn ông hét lên, quay người bỏ đi.
Người phụ nữ bắt đầu khóc, trái tim cô ta tan nát khi nghe người đàn ông kia nhắc đến đứa trẻ.
Náo loạn như vậy, cô ta cũng không còn tâm trí để đi thi nữa.
Nhìn bóng lưng vô tâm của người đàn ông, cô ta ngây ngốc nhìn, rồi nhấc chân muốn rời đi.
Thẩm Thanh Ca không phải là thánh mẫu nên không muốn xen vào việc của người khác, nhưng thật sự lại có cảm xúc.
Cô nói hết những lời trong lòng ra: “Bây giờ cô quay lại, anh ta sẽ không tha cho cô đâu! Dù sao thì việc này làm rồi, cứ làm đến cùng đi.”
"Nhưng còn đứa bé thì sao? Con tôi còn nhỏ lắm... Tôi thậm chí cũng không còn tâm tư thi nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận