Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 155 -




Dì Lưu há to miệng, nước mắt chảy dài trên má, "Đừng! Các ngươi……”
Bà đã bỏ ra rất nhiều tiền và lấy rất nhiều mối quan hệ để tìm công việc này cho cô con gái út của mình!
Nếu như bà làm hư, thì cả nhà sẽ rất hận bà.
Nghĩ đến đây, bà vội vã về nhà và chuẩn bị tiêu huỷ những chiếc khăn lụa ở nhà và tất cả những chiếc khăn lụa trên sạp cũng không còn.
Thẩm Thanh Ca nở một nụ cười chế giễu.
Bạc Đình đi ngang qua tiểu Hà, đặt bếp than, xoong nồi lên xe mà không nói một lời.
A Long đem xe đẩy lôi đi.
“Đi thôi.” Bạc Đình lười biếng khoác tay lên vai cô.
Cái này hành động coi như là một lời tuyên thệ chủ quyền.
Khuôn mặt của tiểu Hà đỏ bừng vì xấu hổ.
Làn gió thổi qua má, Bạc Đình đạp xe trong im lặng.
Thẩm Thanh Ca ngồi trên ghế sau và vòng tay qua eo anh, "Anh Đình, anh ghen à?"
“Nếu không đâu?” Anh hỏi lại.
Dù biết cô sẽ không phản bội anh nhưng anh vẫn ghen.
Đôi môi hồng của cô hơi nhếch lên, "Em có thể chủ động ngắt hoa đào, đồng chí Hà đã bị lợi dụng."
“Anh biết, vợ của Bạc Đình anh chính là rất lợi hại!"
“Phốc……” Cô cười phá lên.
Trở lại trong thôn, hai người tình cờ đi ngang qua bệnh viện.
Chủ nhiệm phụ nữ Chu Quế Hoa ngăn họ lại, "Đồng chí Thẩm Thanh Ca, Đỗ Kỳ Kỳ nói rằng cô giúp đỡ một bên, cho nên mới dẫn đến Thẩm Kiều Kiều suýt sinh non! Là người đại biểu phụ nữ, cô phải giải thích một chút."
“Giải thích? Các người xứng sao?" Bạc Đình mỉa mai.
Thẩm Thanh Ca nhéo lòng bàn tay của anh, cô kéo anh đến phòng bệnh trong bệnh viện.
Một nhóm lớn thanh niên trí thức đã đến thăm Thẩm Kiều Kiều.
Đứng trong đám đông là Đỗ Kỳ Kỳ với khuôn mặt bị trầy xước và tóc của cô ta bị giật ra làm cho đầu tóc bù xù.
Khoảnh khắc Đỗ Kỳ Kỳ nhìn thấy Bạc Đình, cô ta vô cùng xấu hổ, mặt tím tái, vội quay sang một bên, sợ anh nhìn thấy bộ mặt xấu hổ của mình.
“Giải thích đi!” Chu Quế Hoa vỗ vai Thẩm Thanh Ca.
“Là đại biểu phụ nữ, đương nhiên tôi phải bảo vệ quyền lợi của phụ nữ. Đỗ Kỳ Kỳ muốn đánh Thẩm Kiều Kiều. Mà Thẩm Kiều Kiều lại đang mang thai. Tôi có thể để cô ta đánh Thẩm Kiều Kiều sao? Cho nên tôi mới nắm lấy tay Đỗ Kỳ Kỳ!" Thẩm Thanh Ca nhìn Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Kiều Kiều vốn là không muốn thừa nhận, nhưng là thanh niên trí thức bên cạnh đều nhìn thấy, nếu như cô ta không thừa nhận, chẳng phải có vẻ cô ta không có lương tâm sao?
“Đúng vậy! Thẩm Thanh Ca đã nắm chặt tay Đỗ Kỳ Kỳ! Bằng không, con tôi nhất định đã mất rồi! Ô ô…...." Thẩm Kiều Kiều giả vờ khóc.
“Thật không công bằng chút nào! Tại sao Thẩm Thanh Ca lại có thể để Thẩm Kiều Kiều đánh tôi? Cô ấy chính là thiên vị nhà họ Thẩm." Đỗ Kỳ Kỳ uỷ khuất nói.
Chu Quế Hoa cảm thấy buồn cười, ngay cả bà là người xứ khác tới cũng đã nghe nói về mối quan hệ không tốt của Thẩm Thanh Ca với nhà họ Thẩm.
Làm sao cô ấy có thể thiên vị Thẩm Kiều Kiều?
“Đồng chí Đỗ Kỳ Kỳ, cô còn muốn nói cái gì nữa? Cô tự giải quyết đi."
“Lãng phí thời gian!” Bạc Đình nói một câu rồi nắm lấy tay Thẩm Thanh Ca và rời đi.
Đi đến cổng, đúng lúc Triệu Sơn Hà bưng một bát canh gà tới thăm Thẩm Kiều Kiều.
Anh ta mặc một bộ áo dài Trung Quốc gọn gàng, trên túi còn cắm một cây bút máy.
Thấy hai người họ nắm tay nhau, Triệu Sơn Hà ghen tị đỏ mắt, vội vàng giải thích: "Đây là cha tôi kêu tôi…....."
Vốn dĩ, cả anh ta và mẹ anh ta đều không thích Thẩm Kiều Kiều!
Rốt cuộc, cô ta đã bị cưỡng hiếp bởi rất nhiều người đàn ông, thật là mất hết mặt mũi.
Nhưng Triệu Thiết Cương cố tình tính thời gian và khẳng định đây là con cháu của nhà họ Triệu, cho nên Triệu Sơn Hà không thể không thừa nhận.
“Không liêm quan gì đến tôi? Đúng không anh Đình? Anh ta thật kỳ lạ, anh ta đang giải thích gì với chúng ta vậy?" Thẩm Thanh Ca vội vàng phủi sạch quan hệ.
Rốt cuộc, tâm trí của Bạc Đình không lớn hơn nhiều so với mũi kim.
Bạc Đình nắm chặt tay cô và đi nhanh ra ngoài.
Đột nhiên, Thẩm Thanh Ca quay đầu lại và nhìn thấy một tia sáng lóe lên trên ngực Triệu Sơn Hà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận