Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 540 -




“Khương Lê! Nếu tôi nhớ không nhầm, bà còn chưa ly hôn với tôi!” Bạc Thọ Khang lạnh lùng nói.
“Ông không có tư cách nói lời này sao.” Khương Lê đáp lại.
Vạn Dụ cảm giác có chút xấu hổ, “Tôi đi trước.”
“Không cần đi.” Khương Lê ngăn cản.
Bạc Thọ Khang giận sôi máu, “Khương Lê! Hiện tại bà thật là không hề kiêng nể gì! Tôi vẫn luôn muốn giữ cho bà chút mặt mũi ở trước của con, nhưng bà không cần! Bà cùng Vạn Dụ này ở bên nhau đã bao nhiêu năm?”
“Tôi……” Khương Lê che trái tim lại.
Vẻ mặt của Vạn Dụ thay đổi, ông túm Bạc Thọ Khang ra ngoài.
Hai người đứng ở trước cửa sổ, quan sát vườn hoa của bệnh viện.
“Ông Bạc đúng không? Tôi cùng Khương Lê rất trong sạch! Có một số lời nói cũng không thể nói bậy.”
“Vậy sao ông lại đi theo bà ấy đến huyện thành? Hai người nếu là trong sạch, tôi cùng Trịnh Nga liền càng trong sạch.”
“Ông thật sự không hiểu Khương Lê! Nếu là hai chúng tôi thực sự có cái gì, Khương Lê sẽ không phủ nhận.”
Vạn Dụ một lần nữa đi vào phòng bệnh.
Trong lòng Bạc Thọ Khang cảm thấy buồn không thể tả, ông ta chính là chủ nhân nhà họ Bạc! Vạn Dụ có tư cách gì mà nói ông ta như vậy?
“So với ông, Vạn Dụ càng thích hợp làm cha của tôi.” Bạc Đình châm chọc nói.
“Con……”
Bạc Đình nhìn ông ta tức muốn hộc máu, trên mặt hiện ra vẻ châm chọc, anh ôm Thẩm Thanh Ca xuống lầu.
Tới vườn hoa, Thẩm Thanh Ca thong thả đi bộ cùng Bạc Đình.
Bốn phía đầy cây xanh, cỏ xanh mơn mởn, vườn hoa truyền đến từng mùi hương.
“Phong cảnh ở đây cũng không tệ lắm.” Cô hít sâu một hơi.
“Đừng nói chuyện lung tung, bệnh viện có cái gì tốt?” Anh dịu dàng dạy dỗ.
Cô nghĩ lại cũng đúng, “Ồ.”
Lúc sắp đi ra cửa, chỉ thấy một cậu bé trọc đầu mặc áo bệnh viện ngồi ở trên xe lăn, hâm mộ nhìn các em nhỏ đá bóng cao su trên cỏ.
“Cố Kỳ Lân.” Thẩm Thanh Ca kêu cậu bé một tiếng.
“Chị cả!” Cố Kỳ Lân còn nhớ rõ cô.
Thẩm Thanh Ca lấy ra hai viên kẹo sữa từ trong túi cho cậu bé, cậu bé kích động nói: “Chị, mẹ nói chị sẽ cứu mạng em đúng hay không?”
Ánh mắt của Bạc Đình buồn bã, biểu tình trên mặt anh trở nên có vài phần hung dữ.
“Sẽ không! Chị không có biện pháp cứu mạng em, nhưng chị sẽ giúp em cầu nguyện, hy vọng em có thể khỏi hẳn.” Thẩm Thanh Ca xa cách nói.
Cố Kỳ Lân cúi đầu xuống, “Em liền biết không ai có thể cứu em……”
“Từ từ đi! Khoa học kỹ thuật đang tiến bộ.” Thẩm Thanh Ca kéo Bạc Đình đi.
Bạc Đình nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi thiếu chút nữa anh cho rằng Thanh Ca mềm lòng, sẽ đáp ứng hiến tủy linh tinh.
“Thiếu chút anh nữa cho rằng em sẽ cùng thằng bé nhận nhau, sau đó giúp nó.”
Cô cười, “Em đâu có tốt bụng như vậy? Em chính là người ích kỷ! Chỉ nghĩ muốn cho chính mình trải qua cả đời bình yên.”
Buổi tối, bầu trời tối dần, Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình dọn chén đũa.
Đột nhiên, anh véo một cái ở bên hông cô.
Mặt già của Thẩm Thanh Ca đỏ lên, “Anh muốn làm cái gì?”
“Em nói đi?”
Cánh tay đầy sức lực của anh bế cô lên, đi từng bước một đến mép giường.
Mặt già của cô đỏ lên, “Tắm rửa trước đã!”
“Sau khi tắm xong cũng sẽ bẩn.”
“……” Được rồi, lời nói của anh hình như không sai!
Hôm sau, Thẩm Thanh Ca mời Hoàng Anh cùng Tạ Dương ăn cơm, chuẩn bị cảm ơn hai người bọn họ đã coi nhà hộ.
Thẩm Thanh Ca làm cua sốt cay, sườn xào chua ngọt, sườn heo gạo nếp ……
Bạc Đình ngửi được mùi hương liền đi vào phòng bếp, “Hôm nay sao em làm nhiều đồ ăn như vậy?”
“Em đã quên nói với anh…… Em chuẩn bị mời cả nhà Tạ Dương đến ăn cơm, thuận tiện nói lời tạm biệt với Hoàng Anh.” Thẩm Thanh Ca đột nhiên nhớ tới.
“Ừ.”
Thẩm Thanh Ca trêu ghẹo hỏi: “Anh không ăn dấm?”
“Anh phải ghen cùng một đứa nhóc sao?” Anh kiêu ngạo trả lời.
Thẩm Thanh Ca thiếu chút nữa cười chết.
Vào ban đêm, Tạ Dương rất hiểu chuyện cùng em trai và em gái xách lại đây một thùng cá tôm làm quà.
“Anh, chị, hai người giúp em nhiều như vậy, mấy thứ này hai người đừng ghét bỏ.”
Bạc Đình không khỏi liếc nhìn Tạ Dương một cái, thằng nhóc này đúng là có chút thông minh.
Ánh mắt của Thanh Ca nhà anh không tồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận