Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 218 -




Về đến nhà, Bạc Đình vội vàng đi vào bếp.
Thẩm Thanh Ca vào phòng ngủ để cắt vải làm váy.
Cô dự định làm một chiếc váy bình thường, làm thêm một cái thắt lưng, cái này cũng không quá khó.
Sau khi đo xong kích thước, cô lấy kéo và bắt đầu cắt.
Nửa tiếng sau, Bạc Đình gõ cửa, "Đã đến giờ ăn cơm rồi."
Cô đặt chiếc kéo xuống và đi đến nhà chính.
Bạc Đình nấu chè đậu xanh và làm bánh trứng giống như cô đã làm vài ngày trước.
Chè đậu xanh thì không có vấn đề gì, nhưng bánh trứng thì hơi…… Hô.
“Anh là người hay học người khác sao?” Cô vui vẻ ngồi đối diện anh.
“Anh không biết nên làm gì.” Bạc Đình giải thích.
Cô xé một miếng bánh cho vào miệng, vị không mặn cũng không béo.
“Ngon quá!” Mắt cô cong lên hình trăng rằm khi cười.
Bạc Đình nhìn thấy cổ tay cô bị một con muỗi cắn sưng lên và đưa tay chạm vào nó.
Cô dùng ngón tay ấn vào chỗ bị sưng tạo thành cây thánh giá, "Chắc muỗi cắn lúc em đang làm váy."
Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy một lọ dầu, ngồi xổm bên cạnh cô, chấm dầu lên ngón tay rồi xoa lên chỗ bị muỗi cắn.
Thẩm Thanh Ca nhìn xuống những động tác tỉ mỉ của anh, khóe miệng cô bất giác nhếch lên.
Một người thô lỗ, bị cô biến thành một người thích hay ra vẻ, tinh tế.
“Không phải anh nói có thể dùng nước bọt sao?” Cô hỏi.
Anh hiểu cô đang trêu ghẹo mình, anh cười, "Xài dầu khó chịu sao?"
“Anh dám dùng nước bọt, đêm nay liền ngủ dưới đất.” Cô hừ nhẹ một cái.
Khi Bạc Đình vừa nghe phải ngủ dưới đất, vẻ mặt của anh thay đổi ngay lập tức và anh ngồi vào phái đối diện cô rồi lặng lẽ ăn cơm.
Thực ra trong lòng anh nghĩ, nếu phải ngủ dưới đất, anh sẽ kéo cô ngủ cùng.
Chẳng phải vợ phải ngủ với chồng sao?
Sau khi tắm xong, Thẩm Thanh Ca đang định tiếp tục may váy thì có tiếng gõ cửa.
“Ai?” Bạc Đình lạnh lùng hỏi.
Tại sao mấy ngày nay mọi người luôn làm phiền bọn họ?
“Là tôi, trưởng thôn…….ha ha….… Bạc Đình, cậu mau mở cửa ra.” Giọng nói của Triệu Thiết Cương vang lên ngoài cửa.
“Ồ, không mở!” Đôi mắt Bạc Đình tối sầm lại.
Nếu đó là người khác, anh có thể mở.
Nếu là cả nhà trưởng thôn thì quên đi, sẽ không có chuyện gì tốt.
Triệu Thiết Cương không ngờ Bạc Đình lại không mở của cho mình!
Ông đường đường là một trưởng thôn!
“Bạc Đình, tôi còn cầm một thứ trong tay, xin hãy mở cửa." Triệu Thiết Cương nói với giọng điệu nịnh nọt.
Thẩm Thanh Ca nhìn Bạc Đình, ra hiệu cho anh mở cửa.
Nếu không cho trưởng thôn vào nhà, chuyện này truyền ra cũng không dễ nghe.
Bạc Đình đành phải đi lên mở cửa.
Ngoài Triệu Thiết Cương, ngoài cửa còn có Triệu Sơn Hà và Thẩm Kiều Kiều.
Nhìn thấy nhà của Bạc Đình thắp sáng bằng đèn điện, trong sân lại ngăn nắp gọn gàng, ba người bọn họ cảm thấy khó chịu.
Nhà của trưởng thôn cư nhiên không tốt bằng nhà của lưu manh.
“Thật có ý tứ khi các người đến nhà chúng tôi vào lúc nửa đêm!" Bạc Đình mỉa mai nói.
Triệu Thiết Cương đang xách một chiếc túi da rắn, giả vờ không hiểu lời mỉa mai đó, cười nói: “Đồng chí Thẩm Thanh Ca, xin cô giúp đỡ chúng tôi chuyện con heo, ha ha, cô nuôi heo cũng hơn ba năm rồi. Năm nào cô cũng là người chăn nuôi mẫu mực nên chắc chắn sẽ biết chữa khỏi như thế nào.”
Ông ta mở chiếc túi da rắn ra, trong đó có một hộp sữa mạch nha, một ít quả táo và quả lê.
Triệu Sơn Hà cũng không tình nguyện thuyết phục, "Cái kia…... Thanh Ca, xin cô hãy giúp, tốt xấu chúng ta cũng đã quen biết nhau. Kiều Kiều làm người chăn nuôi cũng không dễ dàng.……”
“Cô ta không dễ dàng, tôi dễ dàng sao? Tôi đang làm công việc chăn nuôi rất tốt, lại bị các người cướp đi, tại sao tôi phải giúp các người?" Cô hỏi không chút lưu tình.
Triệu Sơn Hà không nói nên lời, anh ta không thể không cúi đầu xuống và cảm thấy hơi có lỗi với Thẩm Thanh Ca.
Thấy Triệu Sơn Hà hèn mọn như thế nào với Thẩm Thanh Ca, và cách Triệu Thiết Cương lấy lòng hai người bọn họ, Thẩm Kiều Kiều đã bị tức điên lên!
“Thẩm Thanh Ca, chị nghĩ bản thân mình giỏi giang lắm sao? Tôi không thèm cầu xin chị đâu!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận