Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 825 -




Thẩm Thanh Ca thuê cửa hàng mới của A Chính trong thời hạn nửa năm, chỉ có hai mươi mét vuông.
Cửa hàng quần áo Tường Hòa cách tiệm cơm Tường Hoà mấy trăm mét.
Mấy ngày trước khi khai trương, A Chính đến trong tiệm tuần tra.
Anh ta một tay đút túi quần, nghênh ngang đi lại ở trong tiệm.
Cực kỳ giống lưu manh thu phí bảo hộ, người qua đường bên ngoài thấy cảnh này đều bước nhanh hơn theo bản năng.
“Chị dâu, bây giờ chị mở nhiều cửa hàng vậy, chị quản được người phía dưới không?” A Chính câu được câu không hỏi.
Cô cười nói: “Đều là bạn bè tin được.”
A Chính lắc đầu nói: “Chị dâu, người phía dưới càng nhiều càng loạn, đến lúc đó chị chú ý một chút.”
“Được.”
Tường trong tiệm được sơn thành màu hồng nhạt, trên tường trước sau như một vẽ nhân vật phim hoạt hình, nhưng dựa theo miêu tả của Thẩm Thanh Ca, thoạt nhìn rất là sinh động.
Mặt khác, Thẩm Thanh Ca còn đi mua một trăm giá quần áo, dùng để triển lãm trang phục.
Cô dùng rèm vải quây ở góc tường, làm hai phòng thử đồ.
Còn bảo thợ thủ công dùng gỗ làm ra một kho hàng nhỏ năm mét vuông.
“Chị dâu, chị thuê cửa hàng nhỏ như vậy, đủ dùng không?” Bây giờ A Chính đã tin tưởng năng lực của Thẩm Thanh Ca.
Anh ta hối hận lúc trước cho cô thuê cửa tiệm kia không đòi nhiều tiền chút, dẫn tới bây giờ một bước sai từng bước sai, cũng không dám đòi cô giá cao.
“Đủ! Cậu xem trên tường tôi đóng rất nhiều đinh, cũng có thể treo đồ.” Thẩm Thanh Ca giới thiệu cho anh ta cách tận dụng không gian.
A Chính nhìn cửa hàng này cảm thấy đỏ mắt, “Chị dâu…”
“Sao cậu lại ấp úng?” Thẩm Thanh Ca liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của anh ta, “Muốn thu nhiều tiền thuê của tôi hơn một chút sao?”
“Không phải…” Khuôn mặt lạnh lùng của A Chính hiện ra vài phần khó xử, “Anh Đình cũng không ở nhà, tôi tăng tiền chị, thế không phải rất khốn nạn à.”
Cô bảo anh ta ngồi xuống, “Không sao, tôi cũng không thể chiếm lợi của cậu, việc làm ăn tốt, cậu tăng tiền thuê một chút cũng không sao.”
A Chính đem thuốc lá đặt ở đầu ngón tay thưởng thức, “Đừng… Nếu không thì chị cho Mầm Đậu Đỏ một công việc? Ở cửa hàng quần áo này cũng khá tốt.”
Cô gật gật đầu, “Tôi đang lo không tìm được người giúp tôi bán quần áo đó.”
“Chị dâu, còn có chuyện này, tháng sau chị có thể phát tiền lương cho cô ấy hay không? Cô ấy không có tiền ăn tết.”
Lòng hiếu kì của cô bị moi ra, “Không phải cậu ghét bỏ người ta à? Sao bây giờ còn giúp người ta tìm công việc?”
A Chính đỏ mặt, “Ai giúp cô ấy? Tôi chỉ không muốn để cô ấy quấn lấy tôi, cả ngày đi sau mông tôi, phiền chết đi được!”
"Ha, bây giờ người ta cũng không quấn lấy cậu.” Mắt hạnh của cô rũ xuống.
“Đó là bởi vì cô ấy đi giặt quần áo cho người khác, không rảnh…” A Chính suýt chút nữa cắn đầu lưỡi, sao mà ngay cả việc này anh ta cũng nói ra?
Thẩm Thanh Ca phụt cười, bây giờ Bạc Đình không ở bên người, cô nhìn tình yêu của người khác cảm thấy rất ngọt.
Cô nghiêm mặt nói: “Hôm sau cửa hàng mới của tôi khai trương, cậu bảo cô ấy tới là được. Tháng này còn hơn mười ngày, cô ấy làm mấy ngày, tháng sau tôi sẽ kết toán cho cô ấy mấy ngày, cậu yên tâm.”
“Được.” A Chính đi ra cửa.
Bên ngoài cửa hàng, Cổ Tiểu Liên và mẹ mình tay trong tay đi về phía cửa hàng quần áo.
Mẹ Cổ xách một hộp giữ ấm chứa sủi cảo nhân thịt, mặc đồ dày giữ ấm, nhìn qua khí sắc trên mặt cũng hồng hào hơn không ít.
“Mẹ, sao mẹ đột nhiên muốn đưa cơm cho Thanh Ca? Nếu cô ấy không ở trong tiệm thì làm sao bây giờ?” Cổ Tiểu Liên tò mò hỏi.
“Điều này còn phải nói sao? Hai ngày nữa cửa hàng của Thanh Ca sẽ mở cửa, cô ấy không ở trong tiệm quét tước vệ sinh? Sửa sang lại quần áo à?” Ánh mắt của mẹ Cổ rất khôn khéo.
Cổ Tiểu Liên thở dài, “Mẹ, không phải mẹ còn nghĩ đến chuyện đó chứ? Không được đâu, lát nữa mẹ đừng nói gì bậy với Thanh Ca.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận