Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 250 -




Ăn cơm xong, Bạc Đình chở Thẩm Thanh Ca đến văn phòng ủy ban thôn để nhận lương.
Bọn họ phát hiện ra có rất nhiều lá thư tồn đọng trong văn phòng, chất thành đống.
Đỗ Kỳ Kỳ đến nhận thư và quay lại trở về với một xấp thư trong tay.
Khi nhìn thấy tay của Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca đan vào nhau, cô ta cảm thấy vô cùng chói mắt, "Thanh Ca, cô có muốn tôi dạy cô không? Hiện tại tôi đang dạy mấy người trong thôn học nhưng kiến thức sơ trung."
Những người khác đều cảm thấy Đỗ Kỳ Kỳ nói đúng, Thẩm Thanh Ca dù sao cũng là đại biểu phụ nữ, không có học vấn thì làm sao được?
Cần phải tìm người dạy!
Thẩm Thanh Ca cười khúc khích nói, "Đỗ Kỳ Kỳ, cô nói dối cũng nên soạn ra trước được không? Gần đến tết rồi, trường học cũng sớm được nghỉ. Cô đang dạy ai?"
Đỗ Kỳ Kỳ đỏ mặt, “Tôi đang nói về chuyện lúc trước…”
“Vậy sao trước đây cô không mời tôi? Bây giờ mọi người đều đang bận rộn đón năm mới, cô mời tôi là có ý gì?" Cô thờ ơ hỏi.
Những lời này bộc lộ ra thói đạo đức giả của Đỗ Kỳ Kỳ.
Mọi người ở đây đều đang hiểu rõ Đỗ Kỳ Kỳ đang chế nhạo Thẩm Thanh Ca.
“Này, sao Đỗ Kỳ Kỳ còn có mặt mũi chọc Thẩm Thanh Ca? Tôi còn tưởng rằng cô ta đã thay đổi, trở nên tốt hơn rồi chứ!"
“Đỗ Kỳ Kỳ, cô có học vấn thì như thế nào? Còn không phải đến thôn của chúng tôi làm ruộng hahaha..."
“……” Đỗ Kỳ Kỳ cảm thấy chán nản, đành phải rời đi.
Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca đang chuẩn bị về nhà thì đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen chạy tới trước mặt họ.
Sắc mặt của Thẩm Kiều Kiều tái nhợt, hai má hóp lại nhảy xuống xe.
“A…… Cứu tôi……”
Sau đó, chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi.
“Này, Thẩm Kiều Kiều? Không phải cô đi thành phố Thượng Hải để hưởng phúc sao? Sao cô còn quay lại đây?" Một người dân trong thôn hỏi.
Thẩm Kiều Kiều che mặt khóc lóc thảm thiết: "Ô ô ô... Mỗi ngày bọn họ tiêm cho tôi rất nhiều mũi, sau đó phát hiện cốt tủy của tôi không khớp với thiếu gia của bọn họ nên đã đuổi tôi về!"
Người dân trong thôn hỏi lại: “Vậy bọn họ có bồi thường cho cô không?”
“Không có một cái gì cả... Ô ô... Tôi hối hận rồi!" Thẩm Kiều Kiều chạy đến văn phòng, nắm lấy tay Triệu Sơn Hà, "Anh Sơn Hà, em biết mình sai rồi!"
“Biến đi! Lúc trước, khi cô cho rằng mình là tiểu thư nhà giàu, cô đối xử với tôi không phải như vậy!" Triệu Sơn Hà đẩy cô ta ra.
Thẩm Kiều Kiều điên cuồng hét lên: "Rốt cuộc tôi đã từng mang thai con của anh! Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?"
“Haha, chúng ta đều đã ly hôn rồi! Tôi nhẫn tâm cái gì?" Triệu Sơn Hà vô tội nhún nhún vai.
Điều này làm cho Thẩm Kiều Kiều tức giận đến không được, cô ta dùng mu bàn tay lau nước mắt: "May mắn thay, tôi vẫn là người chăn nuôi! Không có anh, tôi vẫn có thể sống tốt!"
Triệu Sơn Hà cười nói: "Cô quên rồi sao? Trước khi đi, cô đem công việc chăn nuôi trả lại cho Thanh Ca sao?"
Lúc này Thẩm Kiều Kiều mới nhớ ra hình như có chuyện như thế này...
Cô ta đau đớn vén tóc nhìn Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đứng ở ngoài cửa, cô ta muốn bước tới nhưng không dám, chỉ có thể khóc.
Bạc Đình nắm tay Thẩm Thanh Ca và cùng cô về nhà.
“May mắn là lúc đầu em không có nhận lại bọn họ.” Bạc Đình nhỏ giọng nói.
Cái gì cha mẹ?
Lúc trước làm mất con gái, không cảm thấy tội lỗi cũng liền thôi, cư nhiên còn muốn vắt khô con gái mình, dùng để cứu con trai mình.
“May mắn thay, em còn có anh.” Cô có mỗi Bạc Đình là đủ rồi.
Khi trở về nhà, Hoàng Tam đang đứng ở trước cửa nhà bọn họ.
“Mau vào ngồi đi.” Thẩm Thanh Ca lịch sự nói.
Hoàng Tam lại không nhúc nhích.
Bạc Đình nhẹ nhàng siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, “Em vào trước đi.”
Cô ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của hai người họ, bọn họ rất nghiêm túc, cô liền ngoan ngoãn nghe lời.
“Được.”
Sau khi xác định người đã đi rồi, Bạc Đình mới nói: "Có chuyện gì vậy?"
“A Long nói rằng cậu ta đã nhận được tin tức từ thành phố Thượng Hải, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ sớm được khôi phục lại.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận