Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 625 -




Cửa vừa mở ra, Cổ Tiểu Liên đã vọt vào.
Cô ấy kéo Thẩm Thanh Ca đi vào phòng ngủ, kích động nói: “Thanh Ca! Cô biết không? Có người muốn mua một trăm bộ!”
“Chỉ có một trăm bộ?” Thẩm Thanh Ca có hơi thất vọng.
“Cái gì mà chỉ có? Căn bản chén đĩa bán không ra được không? Tôi bán giúp cô gần một tháng, chỉ bán mấy cái chén.” Cổ Tiểu Liên vui vẻ muốn điên rồi.
Chờ bán hết chén đĩa đi, chia 2:8, cô ấy sẽ có tiền!
Thẩm Thanh Ca đột nhiên nhớ tới, “Người nào? Có thể tin được không?”
“Đáng tin cậy! Người đó nói mình là cái gì Phượng Dương ở phía nam… Dù sao cũng mua hết chén đĩa hiện có đi rồi! Còn chốt thêm một trăm bộ nữa.”
Thẩm Thanh Ca ngẩn người ra.
Phượng Dương!
Đây chính là trưởng thôn dẫn đầu làm nên phong trào tự mình làm tự mình ăn.
Cần phải duy trì!
“Mang tôi đi gặp anh ta!” Cô kích động không thôi.
“Được…” Cổ Tiểu Liên không rõ tại sao cô kích động.
“Từ từ, tôi chuẩn bị một chút chén đĩa đã.”
Thẩm Thanh Ca vừa định lấy chén đĩa từ trong không gian ra, nhưng chén đĩa quá nặng lại dễ vỡ, cho dù để Bạc Đình lấy giúp mình, cũng không lấy được mấy cái.
Vì thế cô gọi điện thoại cho Bạc Phúc Lộc, thông tri quản gia để A Long đi xe máy ba bánh tới.
Đến lúc đó để chén đĩa linh tinh lên xe thì tốt rồi.
Tới chợ đen.
Một người đàn ông mặc mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thẹn thùng cười với Thẩm Thanh Ca.
Nói vậy anh ta là trưởng thôn?
“Anh muốn một trăm bộ chén đĩa?” Thẩm Thanh Ca đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Người đàn ông cười ha ha, “Cũng không phải… Vốn dĩ chuẩn bị mua 300 bộ, không ngờ rằng đắt như vậy.”
“Tôi bán cho anh 300 bộ, anh trả 50 đồng tiền là được.” Thẩm Thanh Ca nói.
“Này… Sao có thể? Cô đang nói giỡn hả?”
Thẩm Thanh Ca nói: “Tôi không nói giỡn, sau này các người cần chén đĩa tới chỗ tôi mua là được.”
Người đàn ông lấy một xấp tiền nhăn nhúm từ trong túi ra, anh ta đếm lại, cuối cùng mới đưa cho Thẩm Thanh Ca, “Đây.”
Thẩm Thanh Ca nhận, “Ngày mai anh tới nơi này, chén đĩa quá nặng, tôi sẽ dùng xe ba bánh đưa tới cho anh.”
“Cảm ơn cô, cô gái.” Người đàn ông chân thành nói.
Người đi rồi, Cổ Tiểu Liên dậm chân nói, “Thanh Ca, cô lỗ lớn rồi! 300 bộ chén đĩa, cô lấy theo giá một trăm bộ, quả thực điên rồi.”
Cô cười nói: “Không có việc gì, tôi vui vẻ.”
“Haizz… Cô như vậy sẽ lỗ chết.”
Thẩm Thanh Ca trấn an nói: “Đừng khổ sở, tiền thuộc về cô một đồng cũng sẽ không thiếu.”
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca lấy 300 bộ chén đĩa từ trong không gian ra.
Hôm sau, A Long mở xe ra, Bạc Đình và A Long giúp đỡ dọn lên xe.
Thẩm Thanh Ca ngồi ở trên xe, A Long chở cô đi chợ đen.
Bạc Đình ở nhà phơi quần áo một mình.
Cửa mở rộng ra.
Khi Hồ Hoa đi vào, vừa lúc nhìn đến Bạc Đình mặc áo sơmi trắng, vạt áo hơi ướt, tay áo vén lên, cơ bắp rõ ràng hơi có màu bánh mật, màu sắc này mê người giống như champagne được ánh mặt trời xuyên thấu.
Bạc Đình phơi quần áo, dáng người kiên định, vẻ mặt lạnh lùng trông rất nghiêm túc.
Hồ Hoa nhìn đến ngây người, cô ấy đã nghe nói ngõ nhỏ chuyển đến một cặp vợ chồng trẻ tuổi trai tài gái sắc từ lâu.
Chỉ là chàng trai trẻ tuổi này bị vợ quản nghiêm.
“Quần áo làm xong rồi, tôi tới đưa quần áo.” Giọng Hồ Hoa mềm mại uyển chuyển.
Bạc Đình đi lên phía trước, vươn tay.
“Vợ anh không có ở nhà à? Anh thử quần áo thế nào đây? Muốn tôi giúp anh hay không?” Hồ Hoa cố ý dán vào trong lòng ngực Bạc Đình.
Bạc Đình nghiêng người tránh ra, anh cầm quần áo, ánh mắt tràn đầy chán ghét, “Cô có thể đi rồi.”
“Đáng ghét! Vợ anh không có ở nhà, anh rụt rè cho ai xem?” Hồ Hoa đến gần Bạc Đình một bước.
“Cút! Đừng ép tôi động thủ đánh phụ nữ.” Anh gầm nhẹ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận