Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 750 -




Thẩm Thanh Ca mỉm cười, "Quản gia, ông tới ăn tối à? Sườn heo hấp ở đây rất ngon."
"Ha ha, bạn bè của ông cụ Bạc mang đủ loại hải sản tới, không phải lại nghe nói thiếu gia mới về thành phố Thượng Hải sao? Cho nên đúng lúc bảo tôi đón hai người về nhà ăn tối."
Thẩm Thanh Ca không khỏi nuốt nước bọt, đáng thương nhìn Bạc Đình xin phép anh: "Anh Đình..."
“Được rồi.” Bạc Đình bất đắc dĩ thở dài.
Cô vui mừng khôn xiết, vội vàng nói với Trương goá phụ: "Tôi đến nhà ông nội Bạc Đình ăn tối. Hôm nay hai người tự đóng cửa quán nhé."
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình lên xe, chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Trương goá phụ chặc lưỡi: “Ây da, không ngờ Bạc Đình lại là thiếu gia.”
"..." Tôn Tú Tú sửng sốt.
Không ngờ Bạc Đình lại đúng là thiếu gia nhà họ Bạc !
Vừa rồi cô ta thực sự đã khiêu khích anh rồi...
Chết rồi…
"Thẩm Thanh Ca thật sự là may mắn, gả cho một thiếu gia, lên như diều gặp gió! Tôi nói mà, một người phụ nữ sao có thể giỏi như vậy? Vừa là sinh viên đại học Kinh Hải, vừa là bà chủ tiệm cơm." Tôn Tú Tú chậm rãi nói.
Những lời này khiến Cổ Tiểu Liên cảm thấy rất khó chịu, "Tôn Tú Tú, cô nói thế này là có ý gì? Mọi thứ bây giờ của Thanh Ca đều dựa vào chính mình! Thi đại học chẳng lẽ Bạc Đình có thể giúp cô ấy thi? Khi Thanh Ca mở cửa hàng, Bạc Đình còn không có ở thành phố Thượng Hải!"
"Chẳng lẽ Thanh Ca mở tiệm, Bạc Đình không ra tiền à? Về phần thi đại học, ai biết liệu Bạc Đình có giúp đỡ hay không." Tôn Tú Tú bước vào bếp.
Những lời này khiến Cổ Tiểu Liên tức giận, Trương góa phụ vội vàng ngăn cản, "Được rồi! Tiểu Liên, cô đã học đại học rồi, đừng chấp nhặt với Tôn Tú Tú! Ý của Tú Tú là Thanh Ca có như ngày hôm nay, không thể thiếu sự chăm sóc của Bạc Đình.”
"Chăm sóc còn tùy thuộc vào chăm sóc cái gì. Thanh Ca đều là quang minh chính đại, không như ai kia chỉ nghĩ đi cửa sau!" Giọng Cổ Tiểu Liên cố ý to lên.
Tôn Tú Tú trốn vào sau bếp, nhỏ giọng nói: "Cô là con chó của Thẩm Thanh Ca sao? Thẩm Thanh Ca không có phủ nhận, sao cô vội phủ nhận cái gì?"
Buổi tối, sau khi tan làm, Cổ Tiểu Liên liền đi đến tứ hợp viện.
Cô ấy kể lại tất cả những gì Tôn Tú Tú đã nói hôm nay với Thẩm Thanh Ca.
"Thanh Ca, tôi không đổ thêm dầu vào lửa! Tôn Tú Tú đã nói như vậy! Cô đối với cô ta rất tốt, nhưng cô ta lại nói cô như vậy." Cổ Tiểu Liên khoanh tay lại nói.
Thẩm Thanh Ca thở dài: “Không phải chính là cô tìm người đến à? Bây giờ trả hàng có được không?”
"..." Mặt Cổ Tiểu Liên đỏ bừng.
"Bây giờ tôi cũng không tìm được đầu bếp nào khác! Cô ta chỉ là đồng nghiệp với chúng ta cũng đâu phải bạn bè, quan tâm cô ta làm gì. Cô ta giúp tôi kiếm tiền, tôi trả lương cho cô ta. Còn về việc cô ta nghĩ như thế nào thì tùy! Tôi cũng không mất một miếng thịt nào.” Thẩm Thanh Ca an ủi.
Cổ Tiểu Liên mím môi, "Tôi chính là khó chịu! Giống như một thằng đàn ông làm việc lớn, cô ta sẽ cảm thấy, nhất định là người đàn ông đó bản thân có năng lực! Nếu một người phụ nữ cũng làm được như vậy, cô ta sẽ cảm thấy người phụ nữ này đang đi cửa sau bằng việc ngủ cùng đàn ông.”
Thẩm Thanh Ca không ngờ rằng suy nghĩ của Cổ Tiểu Liên đã tiến bộ rất nhiều trong hai năm qua, giác ngộ tốt đến vậy.
Cô an ủi: "Tôn Tú Tú có loại suy nghĩ này, chứng tỏ trong tâm trí của cô ta chính là người muốn nhờ bán thân thể để có được mọi thứ.”
Sau khi Cổ Tiểu Liên rời đi, Bạc Đình từ phòng ngủ đi ra, không nhịn được nói: "Hay là sa thải cô ta đi?”
Anh cũng thấy người phụ nữ đó khá khó chịu.
"Bây giờ sa thải cô ta chỉ chứng minh những gì cô ta nói là đúng. Tốt xấu gì cũng để cô ta làm xong tháng này! Với lại em cũng chưa tìm được đầu bếp nào khác."
Bạc Đình ôm mặt cô, bảo cô nhìn anh: “Chồng em!”
Cô bật cười: "Anh cũng đâu thể làm đầu bếp mãi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận