Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 595 -




Ngày hôm sau là ngày nghỉ.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhận được cuộc gọi từ ông nội Bạc vào sáng sớm và vội vã đến nhà cũ.
Khi đến biệt thự, bọn họ thản nhiên ngồi trên ghế sofa.
"Ông nội sao còn chưa xuống?" Thẩm Thanh Ca cảm thấy có chút kỳ lạ.
Rõ ràng trước đây mỗi lần tới ông nội, bà nội đều rất nhiệt tình.
Tại sao lần này thái độ lại khác?
“Ai thèm quan tâm?” Bạc Đình nói với thái độ thờ ơ.
Một lúc sau, ông nội Bạc từ tầng hai bước xuống với vẻ mặt ủ rũ.
"Bạc Đình! Ông đã nghe A Long nói rồi, cháu đã mua cái loại cổ phiếu..." Trong mắt ông nội Bạc đầy tức giận.
“Không liên quan tới hai người.” Bạc Đình bình tĩnh nói.
Ông nội Bạc nói: "Hừ! Ông đã dựa vào nhiều mối quan hệ, hỏi thăm từ bạn bè! Cổ phiếu của cháu không tốt, sẽ lỗ vốn! Cháu nhanh bán đi!"
Bạc Đình khinh thường nói, "Ai nói với ông điều này?”
“May mà lúc A Long nói chuyện với những người khác ông đã nghe thấy. Bạc Đình, cháu mau quay lại tiếp quản nhà xưởng càng sớm càng tốt. Cháu căn bản không phải là loại người làm những việc đó!” Ông nội Bạc chống nạng nói.
"Ông còn nghe lén! Ông bao nhiêu tuổi rồi? Không biết xấu hổ sao?" Bạc Đình trêu chọc.
Ông nội Bạc tức giận đến mức hất râu, trừng mắt nhìn.
Thẩm Thanh Ca vội vàng khuyên nhủ: “Ông nội, chúng ta phải tin tưởng anh Đình. Anh Đình bây giờ còn trẻ như vậy, chắc chắn không có kinh nghiệm bằng ông.”
“Không có kinh nghiệm không biết học hỏi ông sao? Kinh nghiệm của ông là ở chỗ này, nó lại muốn tham gia vào con đường bất chính!" Ông nội Bạc quay đầu sang một bên.
Bạc Đình nắm tay cô, đột ngột đứng dậy: “Nếu không có chuyện gì thì cháu đi đây.”
“Đứng lại!” Ông nội Bạc gõ vào nạng, “Không được đi! Ông đã nghe nói hết rồi, cháu đã bỏ ra 40.000 đồng tiền vào cổ phiếu! Cháu đã kết hôn, còn phải để Thanh Ca có một cuộc sống ổn định. Tại sao cháu lại bướng bỉnh như vậy?"
"Không liên quan gì đến nhà họ Bạc." Bạc Đình vẫn bình tĩnh nói.
Ông nội Bạc đấm mạnh vào ngực, bà nội Bạc từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cảnh này, bà cụ nhanh chóng lấy thuốc cho ông cụ.
“Là ngày nghỉ, mời các cháu về nhà ăn cơm, sao lại thành ra thế này?” Bà nội Bạc kêu lên.
Thẩm Thanh Ca nói nhỏ: “Anh Đình, đừng nói chuyện với ông nội như vậy, thái độ tốt một chút.”
Bạc Đình làm mặt xấu và ngồi lại trên ghế sofa.
Anh thở dài không thành tiếng, nghiêm túc nói: “Ông nội, cháu không muốn tiếp quản nhà xưởng của ông, ông tìm người khác đi."
"Nếu cháu là người độc thân, ông sẽ không quan tâm đến cháu! Nhưng khi đã kết hôn rồi thì phải ra dáng vẻ của người đã có gia đình! Ông hỏi cháu, cháu có tốt bằng anh họ vợ Cố Quyết của cháu không?” Ông nội Bạc ôm ngực hỏi.
Khi nhắc đến Cố Quyết, Bạc Đình tỏ ra khinh thường, nhưng sự thật lại diễn ra trước mắt anh...
Hiện tại anh kiếm được không ít tiền, nhưng lại không bằng Cố Quyết.
Ông nội Bạc thấy anh không nói chuyện, mới nói tiếp: “A Long nói, kết quả cổ phiếu cháu mua sẽ được công bố vào 12 giờ trưa hôm nay. Nếu nó rớt giá, thì cháu hãy yên tâm tiếp quản nhà xưởng đi.”
“Ai cá cược với ông?” Bạc Đình lạnh lùng giễu cợt.
"Quản gia! Đóng cửa lại!" Ông nội Bạc đem nạng chắc trước mặt Bạc Đình.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Ông nội Bạc không hổ là đã từng đi đánh giặc, uy nghiêm của ông vẫn như xưa...
Một lúc sau, quản gia dẫn người đóng tất cả các cửa lại.
Thẩm Thanh Ca ngồi bên cạnh Bạc Đình, cũng trở nên lo lắng khó hiểu.
Nếu lần này Bạc Đình thực sự thua lỗ... liệu anh có thực sự không đụng vào cổ phiếu nữa không?
Liệu cuộc đời có được viết lại như thế này không?
Bạc Đình vòng tay qua vai cô, ghé sát tai cô hỏi: “Thanh Ca, em cũng hi vọng anh tiếp quản nhà xưởng à?”
Cô lắc đầu, “Em nghe theo anh.”
“Ừ."
Bạc Đình và ông nội Bạc cứ ngồi bình thản như vậy.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút.
Đã đến 12 giờ điện thoại vẫn chưa đổ chuông…

Bạn cần đăng nhập để bình luận