Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 177 -




Thẩm Thanh Ca âm thầm trợn trắng mắt.
“Thích chết thì chết, chúng ta trở về ngủ tiếp đi.” Bạc Đình lạnh lùng nói.
Cô vỗ vỗ cánh tay của Bạc Đình, "Dù sao em cũng là đại biểu phụ nữ, nếu em mặc kệ, em không biết ngày mai trong thôn sẽ nói gì về em."
Thẩm Thanh Ca mạnh mẽ lôi kéo Bạc Đình đến chiếc giếng cổ ở cuối con hẻm.
Chị dâu Dương ôm con đứng bên miệng giếng nhìn xuống: "Nhị Trụ! Cha con muốn giết mẹ, cuộc sống này mẹ không thể sống được nữa! Chúng ta cùng nhau chết đi!"
Đứa trẻ đương nhiên không dám chết, lớn tiếng khóc rống lên.
Tiểu Dương muốn đánh cô ta bằng một thanh củi, nhưng bị cha mẹ anh ta ngăn cản.
“Chị dâu Dương, đàn ông thích nhất giữ thể diện, cô mà làm ầm ĩ lên như vậy, về nhà chồng cô cũng không biết đối xử thế sao với cô.” Thẩm Thanh Ca mặt không cảm xúc nói.
“Là cô xúi Tiểu Dương đánh tôi! Cô giả vờ là người tốt làm gì? Cô không xin lỗi thôi, tôi sẽ không để yên cho cô!" Vừa nói, chị dâu Dương vừa ôm chầm lấy Nhị Trụ và muốn nhảy xuống giếng.
Thẩm Thanh Ca không những không thông cảm mà còn muốn cười: "Tôi không bảo chồng cô đánh cô! Cô muốn vứt con thì cứ làm đi! Nếu không chết về nhà con cô, chồng cô, cha mẹ chồng cô đều chán ghét cô!"
Chị dâu Dương trong lòng đau xót, cô sống trong nhà này đều là dựa vào đứa nhỏ, nếu đứa nhỏ cũng chán ghét cô, sau này cô sẽ sống như thế nào đây?
Nghĩ đến đây, cô ta bỏ Nhị Trụ xuống, ngồi bệt xuống đất khóc: “Ô ô ô…… Thẩm Thanh Ca! Cô có tư cách gì mà nói xấu tôi để Tiểu Dương đánh tôi? Mọi người ở đây nhìn xem, người phụ nữ này rất là độc ác.”
“Câm miệng! Tôi là người đã nói với Tiểu Dương! Cô nói xấu vợ tôi, tôi không đánh cô đã là may cho cô rồi!" Bạc Đình gầm nhẹ.
Đột nhiên, chị dâu Dương kinh ngạc.
Trên đời này, có người đàn ông nào cưng chiều vợ của mình đến thế không?
Cô sinh con trai cho nhà họ Dương! Nhưng cả nhà họ Dương chưa bao giờ bảo vệ cô như thế này.
Tiểu Dương kéo đứa trẻ lại và giao nó cho cha mẹ mình.
Anh ta nắm lấy cánh tay chị dâu Dương và kéo cô ta về nhà, "Con khốn! Cô sinh con trai không phải là điều đương nhiên sao? Trước mặt dì Quan và Thẩm Thanh Ca cô nói cái gì vậy? Đêm nay tôi không đánh chết cô, tôi lền không phải họ Dương!"
“A…… Cứu mạng…… Thanh Ca, cứu tôi với!” Chị dâu Dương vươn một cánh tay về phía Thẩm Thanh Ca để cầu cứu.
Cô con dâu trẻ tuổi bên cạnh ghét chị dâu Dương không phải ngày một ngày hai, bởi vì cô ta ỷ vào chính mình sinh được một đứa con trai, mỗi ngày chèn ép các cô.
”Cô đáng đời, tất cả tại cái miệng thối của cô thôi, Tiểu Dương đồng chí đánh cô ta đi!"
“Thanh Ca, đừng giúp cô ta! Chiều nay cô ta còn nói xấu cô, mắng cô không sinh được con trai."
Thẩm Thanh Ca thở dài, nhưng vẫn kiên nhẫn đi về phía trước, "Tiểu Dương đồng chí, tôi nghĩ cô ấy cũng biết chính mình sai rồi! Cô ấy là vợ của cậu, nếu đánh bị thương không phải sẽ tốn tiền trị sao?"
“Đúng vậy, tôi biết tôi sai rồi.” Chị dâu Dương thê thảm quỳ trên mặt đất.
Dì Quan cũng tiến tới can ngăn.
Khi Tiểu Dương nghe thấy điều này, cả hai người đều cầu tình, nếu lại đánh người ra vết thương nặng nào còn phải tiêu tiền chữa trị.
Anh ta đành phải dừng lại.
Bạc Đình quàng tay qua vai Thẩm Thanh Ca và đưa cô về nhà, "Vì loại phụ nữ này cầu tình làm cái gì?"
“Em là đại biểu phụ nữ.” Cô cũng không muốn làm thánh mẫu.
Nhưng mọi người đều đang nhìn, cô không thể đồng ý có bạo lực gia đình được, đúng không?
Sau khi sự việc này xảy ra, mọi người trong con hẻm này đều biết Bạc Đình cưng chiều vợ của mình như thế nào.
Kia chính là đem Thẩm Thanh Ca lên đầu quả tim sủng, người khác nói cái gì cũng không được.
Điều này khiến nhiều người phụ nữ trẻ phải ghen tị.
Bạc Đình nắm tay cô và kéo cô vào cửa.
Cơ thể bé nhỏ bỗng nhiên áp sát vào cánh cửa lạnh lẽo, môi anh đặt trên cổ cô, hơi thở nóng hổi phả lên da cô.
“Anh không được hôn ở đây! Người ta sẽ nhìn thấy đấy!" Cô ngẩng mặt lên, lấy tay che cổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận