Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 234 -




Sau khi con dâu bà Dương đi rồi, đầu bếp trưởng lại nhìn Thẩm Thanh Ca vài lần: “Cô gái, cô cũng thấy đấy có rất nhiều người muốn bán cho chúng tôi, giá của cô cao quá.”
Những người dân quê từng làm ăn với anh ta, chỉ cần anh ta nói như vậy, bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không dám mặc cả.
“Tôi làm xong sẽ trực tiếp đưa cho các người. Dầu và muối linh tinh các thứ mỗi ngày tiêu hao không ít, mấy thứ đó nhưng không rẻ." Thẩm Thanh Ca không lùi bước.
Hiện tại kiếm tiền chính là người gan lớn sẽ được ăn no, kẻ nhát gan sẽ bị chết đói.
Đây là lần đầu tiên đầu bếp trưởng kiên trì như vậy, "Một đồng bốn, không thêm được nữa, nếu không tôi thật sự không trả nổi."
Thẩm Thanh Ca đang nghĩ xem nên nói gì thì Bạc Đình lại chế nhạo: "Làm sao anh không trả nổi? Anh về nông thôn thu mua rau củ quả, sau đó để nhà xưởng trả tiền lại cho anh, chắc chắn anh lời được một ít."
Những lời này làm cho đầu bếp trưởng không biết vì sao cảm thấy chột dạ, "Cậu nói như vậy là có ý gì... Tôi không hiểu."
Thấy tình hình như vậy, Thẩm Thanh Ca cũng nói: "Anh Đình, anh đang nói cái gì vậy? Sao đầu bếp trưởng có thể là loại người như vậy? Nếu đầu bếp trưởng cảm thấy đắt, vậy chúng tôi có thể trực tiếp bán tôm hùm đất cho anh."
“Khụ khụ…… Quên đi, một đồng năm liền một đồng năm, ngày mai các người đem năm mươi ký mang đến nhà máy phụ tùng ô tô." Đầu bếp trưởng nói.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình âm thầm nhìn nhau.
Sau khi bếp trưởng rời đi, dì Lưu kéo Thẩm Thanh Ca lại nói: "Con dâu nhà họ Dương đó thật là không hiểu chuyện, có người như vậy ngang nhiên cướp công việc làm ăn của người khác sao? May mà tôm hùm đất của cô rất ngon, đầu bếp trưởng cũng không rời đi."
“Không sao, đã qua rồi.” Thẩm Thanh Ca quay đầu nhìn quầy hàng của con dâu nhà bà Dương, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
“Haizz, bà Dương thật sự nên dậy lại con dâu của mình! Thật là không hiểu quy củ!” Dì Lưu lắc đầu nói.
Sau khi đóng cửa quầy hàng, Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca trở về thôn.
“Anh Đình, vừa rồi anh biểu hiện rất tốt, nếu không em thực sự phải bán với giá một đồng bốn." Cô ôm lấy vòng eo thon, vạm vỡ của anh.
“Cái này tính cái gì?” Anh đắc ý nói.
Bàn tay nhỏ bé của cô cào vào eo anh, muốn véo, nhưng đáng tiếc không thể nắm được phần thịt mềm trong vòng eo rắn chắc của anh.
“Em đang sờ cái gì vậy?" Bạc Đình thở hổn hển.
Cô thành thật trả lời: "Em muốn véo eo anh."
“Về nhà anh sẽ cho em véo từ từ.” Khóe miệng của anh lộ ra một nụ cười tà ác.
“……” Thẩm Thanh Ca nhất thời túng quẫn không dám nói lời nào.
Tại sao người này luôn suy nghĩ đến chuyện không phù hợp với trẻ em?
“Nói chuyện.” Bạc Đình nhéo vào mu bàn tay cô.
Cô cúi đầu, giả vờ không hiểu, "Anh đang nói cái gì vậy?"
“Ngày hôm qua em nói vật lý khó như vậy, ai dạy em làm? Không phải em muốn nói cám ơn sao?"
“Đúng vậy, em chính là nói vậy thôi.”
Bạc Đình quay lại nhìn cô và cười nói, "Em nghĩ rằng anh rất dễ bị lừa sao?"
Trái tim của Thẩm Thanh Ca run lên, cô không dám trả lời.
Khi đi ngang qua trang trại chăn nuôi, Thẩm Kiều Kiều đang tan làm và đang đi ra khỏi chuồng heo.
Nhìn thấy Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca thân mật như vậy dưới sườn đồi, cô ta cảm thấy chua xót trên đầu lưỡi.
Tại sao con chó cái Thẩm Thanh Ca đó lại sống tốt như vậy?
Mà cô ta..... lại bị mẹ chồng bắt đi làm khi vừa mới sinh non được ba ngày.
Bên kia, một chiếc hơi nhỏ chậm rãi chạy tới cửa thôn.
Một người đàn ông mặc áo dài Tôn Trung Sơn bước ra khỏi xe.
Đỗ Kỳ Kỳ kích động đi lên: "Anh họ, mấy ngày trước em nhận được điện thoại của dì nói là anh tới, có chuyện gì vậy? Anh tới đón em sao?"
Cố Quyết đang nghịch chiếc bút nhãn hiệu Anh Hùng bọc nhựa trong tay, anh ta lắc đầu, "Em họ Cô Kỳ Lân của anh bị bệnh bạch cầu và cần tủy xương... Chú cả nghe nói rằng chị họ bị lưu lạc đến thôn Tường Hoà, vì vậy sai anh tới đây tìm."
Đỗ Kỳ Kỳ nhướng mày, "Ha ha, tại thôn Tường Hoà làm sao có thể có một cái Cố gia tiểu thư? Bọn họ có phải là lầm rồi không?"
“Không có khả năng là sai được. Chuyện này liên quan đến sinh mệnh của Cố Kỳ Lân đâu. Em đã ở trong cái thôn này nhiều năm rồi. Em đã bao giờ nghe nói về một cô gái được nhà ai nhặt được chưa? Khoảng mười tám tuổi?" Cố Quyết nghiêm túc nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận