Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 415 -




“Không ngờ rằng ông nội cũng bắt đầu ép anh trở về! Bọn họ đưa ra đòn cũng rất nặng, thế mà lại đưa đứa bé lại đây.” Bạc Đình cười châm chọc nói.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Ca nghi hoặc.
"Em gái nhà chú hai của anh tên là Bạc Trường Ngọc, Bạc Trường Sinh cũng có chữ Trường, hẳn là em trai anh.” Bạc Đình phân tích.
Cô liên tưởng đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Trường Sinh, nhịn không được mà cười, đáng yêu quá!
Thật muốn xoa! Thật muốn hôn!
“Đôi mắt của hai người rất giống, đều rất đẹp.” Cô cười khanh khách nhìn đôi mắt anh.
Anh khinh thường hỏi, “Anh đẹp trai hay thằng bé đẹp trai?”
Sao người này có thể tính toán với trẻ con chứ?
Ghen bậy bạ!
“Anh đẹp trai.” Anh đáng yêu siêu cấp vô địch!
Bạc Đình vừa lòng, “Không phải em mệt à? Mau đi ngủ đi.”
“Không mệt!” Nói xong, cô đi ra sân tìm Bạc Trường Sinh.
Trong sân, Bạc Trường Sinh ngồi xổm trên mặt đất sờ đầu con gà nhỏ màu vàng.
Mấy con gà con cũng rất gần gũi cậu bé, chạy vòng quanh dùng đầu cọ đôi giày da của cậu bé.
Tuy rằng cậu bé được nuông chiều từ bé đến lớn, nhưng ở nông thôn cũng không có cảm thấy chán ghét, thậm chí cảm thấy rất thú vị.
“Trường Sinh, em đáng yêu quá! Chị có thể hôn em một cái không?” Cô xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
Bạc Trường Sinh chọc khuôn mặt nhỏ, “Đương nhiên là được.”
Thẩm Thanh Ca hôn cậu bé vài cái, Bạc Trường Sinh cười khanh khách.
Trong phòng ngủ, Bạc Đình thấy cảnh như vậy, tức giận đến đau cả gan.
Thanh Ca không muốn hôn anh, hôn đứa nhóc đó thì lại vui vẻ như vậy.
Sắp tới giữa trưa, Bạc Đình mới vào phòng bếp, Thẩm Thanh Ca vào theo.
“Anh Đình, anh chơi với Trường Sinh đi, em đi nấu cơm.” Cô vén tay áo lên.
Anh đẩy cô đi ra ngoài, “Đừng để chính mình mệt, em đi ngủ bù đi.”
“Em không mệt! Em phải làm đồ ăn ngon cho Trường Sinh!” Hai mắt cô cười thành hình trăng khuyết.
Ngực Bạc Đình bốc lên ngọn lửa không biết tên, lúc hẹn hò với Thanh Ca, Thanh Ca cũng đối xử như vậy với anh!
Tại sao bây giờ toàn bộ chuyển lên người thằng nhóc kia?
Bạc Đình đi ra phòng bếp, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn cậu bé.
“Chú, có phải chị thích cháu hơn đúng không? Cho nên chú ghen tỵ với cháu?” Cậu bé chống nạnh khiêu khích nói.
Bạc Đình lạnh lùng hừ một tiếng, “Bớt ảo tưởng đi! Cô ấy thích anh! Anh cao to anh đẹp trai hơn!”
Bạc Trường Sinh không phục nhìn đôi chân ngắn nhỏ của mình… Hình như hơi lùn.
“Hừ! Vừa rồi chị Ca Ca hôn cháu ở nơi này, nơi này, nơi này…” Cậu bé chỉ vào cái trán, má trái, má phải.
Bạc Đình bị làm cho tức giận, đi đến phòng bếp, cắn môi Thẩm Thanh Ca một cái.
Như là đang bố chủ quyền: Nhóc có thể hôn nơi này à?
Cô khó hiểu nhìn anh, chậm nửa nhịp mới phát hiện Trường Sinh đứng ở cửa đôi mắt đỏ rực, miệng phồng lên, đang tức giận.
“A… Trường Sinh, vừa rồi em nhìn thấy cái gì?” Thẩm Thanh Ca đỏ mặt hỏi.
Bạc Trường Sinh không biết học ai, ôm cánh tay, nói: “Xì, còn không phải là hôn à? Người lớn các người cứ thích hôn.”
Thẩm Thanh Ca có chút cạn lời, trời ạ, kẻ dở hơi!
Nhìn thấy đứa nhóc đau lòng khổ sở, lòng Bạc ngầm vui vẻ!
Trận này anh thắng đậm!
Hôm nay Thẩm Thanh Ca làm đậu hũ ma bà, khoai tây xào chua cay, thịt xào dưa leo.
Cô bưng đồ ăn lên bàn, mùi hương toả ra bốn phía.
Bạc Đình và Bạc Trường Sinh đều tích cực ngồi ở bàn từ sớm, chờ ăn cơm.
“Ăn cơm đi.” Thẩm Thanh Ca ngồi xuống.
Hai kẻ dở hơi đồng loạt cầm đũa lên.
Bạc Đình gắp cho Thẩm Thanh Ca mấy miếng thịt, “Em ăn nhiều một chút.”
“A… Nước, nước… Cay quá!” Bạc Trường Sinh le lưỡi như con chó nhỏ.
Thẩm Thanh Ca lập tức đưa nước sôi để nguội cho cậu bé.
Không ngờ rằng Bạc Trường Sinh còn ăn cay kém hơn cả Bạc Đình, cô đã cho rất ít ớt cay rồi.
“Con nít ranh.” Bạc Đình vui sướng khi người gặp họa, trào phúng nói.
Bạc Trường Sinh không phục hừ một tiếng, cầm đũa khiêu chiến với đậu hũ ma bà một lần nữa.
Cậu bé gắp cơm ăn, vẫn cay nhe răng trợn mắt, trên trán trắng nõn hiện ra những giọt mồ hôi.
“Không ăn được lại thích ăn cơ!” Bạc Đình chê cười.
Thẩm Thanh Ca gắp đồ ăn cho Bạc Trường Sinh, “Em ăn dưa leo đi, dưa leo không cay.”
“Chỉ là… Đậu hũ của chị Ca Ca… Ăn rất ngon.” Cậu bé lè đầu lưỡi, nói đứt quãng.
“Nhóc nói cái gì vậy?” Bạc Đình buông đũa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận