Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 756 -




Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca ngủ cho tới khi mặt trời mọc lên cao rồi mới dậy.
Năm ba có rất ít tiết học, nên Thẩm Thanh Ca có đủ thời gian để buôn bán.
Khi cô tỉnh giấc, Bạc Đình đang làm bữa trưa.
“Anh Đình, anh đi lấy rau chưa?” Cô ngáp dài một cái.
“Anh lấy rồi, cô bé lười.” Anh cưng chiều nói.
Cô bước tới sau lưng anh, ôm eo anh, “Thật may là anh ở đây, nếu không em cùng A Long sẽ phải lái xe ba bánh tới lui mấy lần.”
Động tác của anh khựng lại, trong lòng bỗng cảm thấy hổ thẹn và đau lòng vô cùng.
“Anh xin lỗi.” Bạc Đình nhẹ nhàng nói.
Cô đang định nói gì đó, reng ––
Điện thoại trong phòng khách reo lên.
Bạc Đình lập tức đi nghe máy, chiếc thìa thuận lợi được chuyền tới tay của Thẩm Thanh Ca.
Trong lòng cô giống như bị mây mù che phủ.
Sau hơn mười phút, rau cũng đã chín, Bạc Đình mang đĩa rau ra bàn.
“Thanh Ca……”
Cô mím môi, “Anh lại đi nữa à?”
Bạc Đình cười hỏi, “Sao vậy? Em không nỡ à?”
“Nào có……” Ánh mắt cô hướng về nơi khác.
“Chưa có đi đâu, em bĩu môi đến nỗi có thể treo cả một nồi nước tương đó.”
Mặt cô thoáng ửng hồng, “Đây là kiểu ẩn dụ gì vậy? Thật kì lạ!”
Anh kéo cô ngồi xuống bàn ăn, gắp đồ ăn cho cô, “Anh bận nốt lần này, sau đó nhất định sẽ bầu bạn cùng em.”
“......” Cô còn lâu mới tin.
Những ngày tháng về sau, Bạc Đình sẽ chỉ ngày càng bận rộn hơn.
Nhưng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
“Anh Đình, em không có ý trách anh, anh muốn làm gì cũng không thành vấn đề.” Cô tinh ý nói.
Anh nhìn cô, ánh mắt còn dịu dàng hơn cả dòng nước.
Rất nhanh, hơn nửa tháng đã trôi qua.
Tiệm cơm của Bạc Dạ cũng đã khai trương.
Anh ta đặc biệt khoe khoang mời một đội múa lân về, vừa đốt pháo vừa gõ trống, cuối cùng kết thúc bằng một màn múa lân, rất nhiều người qua đường nán lại xem.
Tai của Thẩm Thanh Ca cũng đau nhức bởi tiếng đánh trống khua chiêng ở bên đường.
“Thanh Ca, khách hàng đều bị bọn họ cướp hết rồi.” Tay Trương goá phụ cầm giẻ lau nhón chân nhìn quanh.
Tất cả những vị khách hay ăn sáng ở tiệm của bọn họ đều chạy sang bên đường hết rồi, trong cửa tiệm chỉ có vài vị khách ngồi rải rác.
“Không phải vội.” Thẩm Thanh Ca bình tĩnh khuyên nhủ.
Đây là việc bình thường, bởi lẽ cửa tiệm mới khai trương lúc nào cũng có khách muốn đến ăn thử.
Nhưng khi mở tiệm cơm, chủ yếu hơn thua là ở hương vị, cô rất tự tin vào những món ăn của tiệm mình.
Thẩm Thanh Ca đi vào bếp, dặn dò: “Tú Tú, hôm nay chúng ta không cần chuẩn bị nhiều nguyên liệu như rau cùng thịt, e rằng không kinh doanh được nhiều.”
Tôn Tú Tú cười thầm trong lòng, “Chị Thanh Ca, có cần em giúp không? Em có thể nói với vị xưởng trưởng kia?”
“Không cần đâu.” Thẩm Thanh Ca ngồi lại trước quầy thu ngân.
Tôn Tú Tú lạnh lùng, đã đến lúc này rồi mà Thẩm Thanh Ca vẫn giả vờ thanh cao.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Thẩm Thanh Ca tức giận đến sốt ruột, trong lòng cô ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Tiệm cơm Tường Hòa bên này thì gần như cả buổi sáng không kinh doanh được gì, còn khách hàng của tiệm bên đường thì lui tới liên hồi.
Rất nhiều người thậm chí còn không ăn, cũng sẽ tò mò đi vào xem.
Thẩm Thanh Ca không khỏi trầm trồ, thị trường bây giờ thay đổi thật nhanh, việc kinh doanh trong phút chốc liền bị cướp mất.
Cô ôm mặt thở ngắn than dài.
“Không sao đâu, anh Đình có tiền, anh Đình giúp em tiếp tục buôn bán.” Bạc Đình an ủi.
Cô liếc nhìn anh một cái, “Anh nói như thể em sắp phá sản, không duy trì được công việc kinh doanh này nữa vậy.”
Lúc này Bạc Đình mới nhận ra lời mình nói có chút khó nghe.
Tới trưa, Bạc Dạ tới tiệm bọn họ.
“Anh trai, chị dâu sẽ không phiền việc em cướp khách hàng chứ?” Bạc Dạ phong độ ngời ngời xoắn chiếc nơ cài trên cổ áo.
Bạc Đình không đếm xỉa đến anh ta.
“À, không thì thế này, em mời mấy người một bữa, coi như đền bù!” Bạc Dạ dùng giọng điệu thân mật, nhưng lời nói rõ ràng mang tính khiêu khích.
Trương goá phụ không phục nói nhỏ: “Làm như nhà này không có tiệm cơm vậy, đây cần cậu mời?”
“Được thôi.” Thẩm Thanh Ca mỉm cười đáp lại.
Bạc Đình nghi ngờ liếc nhìn cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận