Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 373 -




Tắm rửa xong, cô ngồi ở trong sân dùng khăn lông lau tóc.
“Em không học tiếp sao?” Bạc Đình hỏi.
Cô cười nói: “Hôm nay nghỉ.”
Bạc Đình lấy khăn lông từ trong tay cô, đứng ở phía sau, nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Tóc cô như thác nước và rong biển vậy, vừa đen vừa bóng, mềm mại và chắc khoẻ.
Điều mà Thẩm Thanh Ca tự hào nhất chính là mái tóc này của mình, đời trước cô cảm thấy chính mình có thể làm người phát ngôn quảng cáo dầu gội.
“Em muốn uốn tóc, chính là kiểu tóc xoăn cuộn sóng to.” Cô nói.
Bạc Đình nhớ lại trước kia gặp qua người phụ nữ lấy thanh sắt uốn tóc, lập tức không đồng ý, “Làm như vậy gây tổn thương cho tóc rất nhiều. Em như vậy đã rất đẹp rồi.”
“Em chỉ nói một chút, kỹ thuật hiện tại đúng là không tốt.”
Cô thu dọn phòng bếp một chút, quyết định ngày mai xào tôm ăn.
Năm nay cô còn chưa có ăn qua tôm đâu.
Thấm thoát, nửa giờ trôi qua tóc cũng đã khô rồi.
Cô trở lại phòng ngủ, Bạc Đình đang sửa chữa máy móc gì đó ở trước bàn.
“Anh Đình, ngủ thôi.” Cô ngầm ra hiệu vỗ xuống giường.
Bạc Đình đang sửa một cái linh kiện, mới tìm được chỗ bị hỏng quan trọng, đã bị cô cắt ngang.
Anh theo bản năng đang muốn cự tuyệt, bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Bạc Đình lập tức thả linh kiện xuống, “Anh đi rửa tay một chút.”
Nói xong anh lập tức chạy ra cửa, như là sợ cô đổi ý.
Xem dáng vẻ không có tiền đồ này của anh, cô rất muốn cười.
Bạc Đình trở lại phòng, nhìn đến khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt của cô gái nhỏ vừa ngây thơ lại hơi có sự quyến rũ không hiểu sao có chút mất tự nhiên.
Hơn một tháng không cùng cô thân thiết, hai người bọn họ giống như đều xa lạ.
Cảm giác này cùng tiểu biệt thắng tân hôn hoàn toàn không giống nhau.
“Anh ngồi đi.” Cô chỉ vị trí bên cạnh.
Bạc Đình ngồi xuống, biểu tình đều có chút mất tự nhiên.
Anh sợ hành động thiếu suy nghĩ của mình sẽ dọa đến cô.
Thẩm Thanh Ca bĩu môi, đánh một cái ở trên lưng anh, “Ở trước mặt em mà anh xấu hổ gì vậy? Là ngày đầu tiên anh biết em sao?”
“Anh muốn cho em chút thời gian……”
Cô nâng mặt anh lên, đôi mắt to nhìn rõ hết mọi việc, “Đừng nói dối! Anh chính là xấu hổ!”
“Anh……”
Thẩm Thanh Ca nghi ngờ có phải chính mình vì học tập mà thật sự vắng vẻ Bạc Đình hay không, cho nên anh mới trở nên thật cẩn thận như vậy.
Cô bò lên trên giường, “Anh muốn cùng em từ từ bồi dưỡng tình cảm, em liền đi ngủ trước.”
Bỗng nhiên, Bạc Đình cúi người đè xuống người cô, lỗ tai đỏ lên, nghiêm túc nói: “Anh không xấu hổ.”
Người phụ nữ nào đó: ??
Cô phụt cười, “Đúng vậy, anh không xấu hổ, là em xấu hổ.”
Bạc Đình trả thù lấy nụ hôn ngăn chặn, lấp kín môi cô.
Trong phòng ngủ tràn ngập không khí ái muội.
Tới gần giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca mới từ phòng ngủ ra tới.
Cô xoa sau eo, cơ thể như là bị xe nghiền qua.
Người đàn ông xấu xa này!
Rõ ràng chính là xấu hổ, còn không thừa nhận, lại còn trả thù cô!
Cô lấy hạt ngô từ phòng bếp ra cho gà ăn, sau đó tuỳ tiện tưới nước cho các loại hoa trong vườn hoa một lần, liền đi phòng bếp chuẩn bị làm tôm hấp dầu.
Thẩm Thanh Ca kiểm tra nguyên liệu một chút, “Không có bia, anh Đình, anh đi mua……”
Cô còn chưa nói xong, liền thấy trên cổ Bạc Đình có vết hồng hồng.
Rõ ràng như vậy, người có kinh nghiệm vừa thấy liền biết là cái gì.
Mặt già của cô đỏ lên, “Ơ, em đi mua.”
“Anh đi là được.” Bạc Đình nói xong liền muốn ra cửa.
Cô chạy đến trước mặt anh ngăn anh lại, “Anh ở trong nhà giúp em băm hành, gừng và tỏi đi.”
“Anh đi mua, trở về liền băm.” Anh cầm áo khoác lên, động tác lưu loát nhanh chóng mặc vào người.
Huyệt thái dương của cô đột nhiên đau, nếu Bạc Đình để như vậy đi ra ngoài gặp người khác, mặt già của cô còn để ở chỗ nào?
Mấy người phụ nữ trong thôn sẽ bịa chuyện về cô như thế nào?
Thẩm Thanh Ca kéo tay anh, đặt anh ngồi xuống ở trước bàn trang điểm, chỉ vào vết đỏ trên cổ anh nói: “Anh nhìn đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận