Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 260 -




Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca đi ra ngoài với chiếc áo khoác nhung kẻ xanh do Bạc Đình mua.
Loại vải nhung này hiênn tại đang là mốt.
Những người phụ nữ đi ngang qua đều không khỏi dùng ánh mắt ghen tị mà nhìn cô.
Loại quần áo này trông giống như những bộ quần áo mà người dân ở các thành phố lớn hay mặc.
Cô nắm lấy tay của Bạc Đình nói, "Anh đúng là có gu thẩm mỹ. Chọn size cho em cũng rất vừa người."
"Em mặc size nào chẳng lẽ anh lại không biết sao?" Bạc Đình trêu chọc hỏi ngược lại.
Cô nghe thấy anh nói như vậy liền cảm thấy bối rối.
Cô nhanh chóng đổi chủ đề: "Chúng ta mau đi nhanh đưa bột thì là cho A Long thôi."
Từ khi biết nàng bán đồ nướng kiếm được nhiều tiền, tại các trạm xe lửa cũng bắt đầu xuất hiện mấy sạp nhỏ bắt chước nướng theo, nhưng chỗ của bọn họ vẫn là thơm nhất, ngon nhất.
Mà bí quyết để có chiến thắng áp đảo này chính là bột thì là!
Còn chưa đến cổng thôn, cô đã thấy một nhóm người dân tụ tập xung quanh, cũng không biết bọn họ đang làm gì.
"Thanh Ca, không ổn rồi, cháu nhanh đến xử lý chuyện này giúp dì đi đi!" Dì Tần chạy tới, luống cuống.
Thẩm Thanh Ca thấy dì Tần như vậy thì khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
"Đêm qua Thiết Ngưu nhà dì không ngủ, nằm trên núi bắt heo rừng, cuối cùng cũng giết được một con, nhưng Xuân Hoa nhất quyết đòi lấy đi một nửa.” Dì Tần bắt đầu khóc ầm lên.
Thẩm Thanh Ca có phần không nói nên lời với Xuân Hoa, người phụ nữ này có phải bị bệnh không vậy?
Cô vừa bước vào đám đông liền nhìn thấy Xuân Hoa đang ôm móng heo không chịu buông.
"Tần Thiết Ngưu, anh có biết ai nhìn thấy là của người ấy không? Con heo rừng này ngày hôm qua tôi cũng nhìn thấy nó, cho nên một nửa phải là của tôi."
Tần Thiết Ngưu nghe vậy thì tức giận mắng: "Cô đúng là người phụ nữ bị điên! Đây là con heo rừng tôi bắt cho nhà ăn của thôn, sao lại là của cô được chứ?"
"Anh không thừa nhận sao? Vừa rồi tôi và em trai tôi còn giúp anh khiêng con heo rừng, sao anh dám nói là chúng tôi không có chút công lao nào chứ?"
Thẩm Thanh Ca nghe vậy rũ mắt nhìn, ha ha.....
Em trai của Xuân Hoa năm nay mới mười tuổi!
Làm sao có công lao gì được?
Tần Thiết Ngưu tức giận, giậm chân quát lớn: "Cùng lắm thì tôi cắt cho cô một cái tai heo!"
"Một cái tai heo? Anh đây là đang bố thí cho ăn xin sao? Tần Thiết Ngưu, trước đây anh tới nhà tôi cầu hôn, nhưng sau đó lại đổi ý, không phải cũng nên có gì đó để bồi thường sao? Xuân Hoa tôi đâu phải ngươi mà anh thích thì cưới, không thích thì bỏ chứ?" Hai tay của Xuân Hoa để ở eo, dáng vẻ uy nghiêm nói.
Tất cả mọi người trong thôn cũng chẳng ai rảnh mà đi gây sự với một người phụ nữ vô lý và xảo quyệt như vậy.
Tần Thiết Ngưu nghe tới đây cũng không biết nên trả lời làm sao, vì đúng thật là anh ta từng đến cầu hôn cô ta, người dân trong thôn ai cũng biết chuyện này, giờ làm sao mà chối được chứ?
Thẩm Thanh Ca nghe tới đây cũng không thể chịu đựng được nữa, cô tiến lên lạnh lùng nói: "Xuân Hoa, cô chỉ biết bắt nạt người thành thật! Tôi cảnh cáo cô một câu, mau rời khỏi đây ngay, đừng có mà không biết xấu hổ!"
"Thẩm Thanh Ca, cô có quyền lớn như vậy sao? Không phải cô chỉ đại biểu phụ nữ trong thôn thôi sao? Mọi người muốn nịnh bợ cô chẳng qua là vì cô cưới Bạc Đình mà thôi, đừng có mà được nước lấn tới."
Những lời của Xuân Hoa nói rất khắc nghiệt.
Cô nhịn không được cười khinh, nói: "Xuân Hoa, vốn dĩ tôi còn muốn cho cô một chút mặt mũi, xem ra là cô không cần! Vậy hôm nay để tôi nói cho tất cả mọi người ở đây biết, lý do vì sao Tần Thiết Ngưu muốn huỷ hôn với Xuân Hoa!"
"Ha ha ha, cô cứ nói đi! Nếu thật sự có thể chạm đến một sợi tóc của tôi, chính là tôi thua! Đúng rồi, anh Bạc Đình, vợ của anh một mực giúp đỡ Tần Thiết Ngưu là có ý gì chứ? Không phải cô ta với thằng ngốc này có gì đó với nhau chứ, ha ha…." Xuân Hoa nói lớn, đây chính là muốn châm một mồi lửa lớn mà.
Bạc Đình siết chặt tay, hận không thể ngay tại chỗ tát người phụ nữ mồm miệng độc địa này.
Thẩm Thanh Ca chạy tới phòng phát thanh của thôn.
Một lúc sau, tất cả loa treo trong thôn đều phát ra giọng nói của Thẩm Thanh Ca: "Lần trước tôi dẫn Tần Thiết Ngưu đến nhà Xuân Hoa, đứng ngoài cửa không may liền nghe Xuân Hoa nói muốn cướp tài sản của Tần Thiết Ngưu, mua xe đạp cho em trai cô ta làm của hồi môn để cưới vợ… "
"Aaaa.... Không....." Xuân Hoa sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Làm sao mà loại chuyện này được nói trên đài phát thanh chứ?
Một truyền mười, mười truyền trăm...
Nếu như mọi người đều biết chuyện này, sau này làm sao cô ta có thể lấy chống được nữa chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận