Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 399 -




Vợ của Vương Quý nói: “Chị dâu, con trai của bà lão này tên là Lý Nam! Lý Nam vốn là công nhân tập sự, nghe nói tay nghề của anh ta không tốt lắm, không biết tại sao lại được thăng chức lên thiết kế sau nửa năm, bọn họ có thể sống trong tòa nhà này đã là phước tám đời tổ tiên rồi, vậy mà còn chưa thoả mãn.”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy tên người đàn ông này nghe quen quen, nhưng cô lại không suy nghĩ thêm mà xách đồ lên lầu.
Cô dọn dẹp ký túc xá một lúc, mùa đông vốn đã lạnh nên cô vận động nhiều một chút, cơ thể được giữ ấm.
Thẩm Thanh Ca nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ, đúng lúc cô đi đón Bạc Đình tan làm.
Đến cửa phân xưởng, Lý Nam đang đứng chán nản hút thuốc.
Anh ta mặc một bộ quần yếm màu xanh lá cây gọn gàng, sạch sẽ, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Mọi người trong phân xưởng làm ra vẻ làm gì chứ?
Đã đến giờ tan làm rồi mà còn không nghỉ, hại anh ta đều ngượng ngùng tan làm.
Đột nhiên, một màu đỏ tươi xuất hiện trước mặt anh ta.
Thẩm Thanh Ca đi chậm rãi, trên tay còn mang theo hộp cơm trưa.
Lý Nam vội vàng dập tàn thuốc, vẫy tay với cô: “Xin chào.”
“Xin chào.” Thẩm Thanh Ca mỉm cười.
“Bạc Đình ở bên trong.” Lý Nam chỉ vào phân xưởng.
Thẩm Thanh Ca gật đầu, sau đó bước vào phân xưởng và gọi Bạc Đình đi ra ăn cơm.
Nhìn thấy cô, các nhân viên trong phân xưởng đều la lên.
Với sự ồn ào như vậy, cũng không thể tiếp tục lắp ráp xe được nữa.
Mọi người đổ xô đến nhà ăn để lấy đồ ăn.
Bạc Đình đi cùng với cô, hai người ngồi trên bậc thềm của tòa nhà bên cạnh.
Ở đây tương đối ít người và không nhiều người có thể nhìn thấy.
“Thanh Ca, nơi này vừa bẩn thỉu vừa hôi thối, em đừng tới đây nữa." Anh đau lòng nói.
Cô mở hộp cơm trưa ra và nói: “Em không chê anh Đình.”
Anh cảm thấy trái tim mình đập mạnh và máu trong người sôi sục lên.
Hôm nay cô đến đây sau khi ăn xong, đặc biệt làm món sườn heo chua ngọt và đậu phụ ma bà cho Bạc Đình.
“Để em đút cho anh, anh may há miệng ra đi.” Cô gắp một miếng sườn.
Bạc Đình đã thành thạo mở miệng chờ người đút cho.
“Ăn ngon không?” Cô không khỏi nuốt nước miếng.
Trong mắt anh tràn đầy cưng chiều, "Em chưa ăn à?"
Cô trừng mắt nhìn anh, gắp một miếng sườn chua ngọt cho vào miệng: “Em nếm thử.”
Nó có vị ngọt, có mùi thơm, hơi chua nhẹ, xương sụn giòn, nhai rất thích.
Cô không nhịn được mà ăn vài miếng.
Bạc Đình cười khúc khích: “Thanh Ca, em bỏ đói anh rồi.”
“Còn một miếng cuối cùng cho anh ăn.” Cô đút cho anh miếng sườn chua ngọt cuối cùng.
Anh vừa cười vừa nhai sườn heo, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có.
Hai người đang ăn cơm, Triển Nhan từ cửa trước mang theo hộp cơm đi tới.
“Cô mang cơm cho ai vậy?” Lý Nam hỏi.
Cô ta thấy Lý Nam thì khoé miệng nhếch lên: "Liên quan gì đến anh? Dù sao nó cũng không phải dành cho anh! Điều tồi tệ nhất tôi đã làm là mù quáng coi trọng anh!"
Lý Nam liếc cô ta một cái, “Cô không có được tôi, cũng không cần phải nặng lời như vậy chứ?”
“Anh nên đi tiểu rồi soi nước tiểu nhìn lại chính mình đi. Anh nghĩ mình có thể so sánh với Bạc Đình sao?”
“Tôi cũng cầu cô đi tiểu rồi soi nước tiểu nhìn lại chính mình đi, cô xấu như vậy, cô cảm thấy cô có thể so sánh được với vợ của Bạc Đình sao?"
Hai người đang ăn ở bậc thềm đột nhiên mất cảm giác ngon miệng.
Hai người này cãi nhau đến mức ghê tởm cũng liền thôi, lại còn nói tên bọn họ ra!
Triển Nhan chống nạnh nói, "Sao anh dám nói chuyện với tôi như vậy! Đừng quên chức vị nhà thiết kế của anh là như thế nào có."
“Như thế nào có được cũng không liên quan đến cô! Cha cô rất thích tôi và tôn trọng tôi! Cho dù cô có khởi kiện tôi, cha cô cũng sẽ chỉ nghĩ rằng tính tình đại tiểu thư của cô lại tái phát thôi!”
“Anh……”
Không sai…… cô ta thực sự rất thích mất bình tĩnh, từ khi còn nhỏ đã bắt nạt và xúc phạm nhiều loại người.
Vì vậy cô ta thường xuyên mách lẻo, cho dù cô ta thực sự bị người khác bắt nạt, cha cô ta cũng sẽ không tin.
Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca ngồi ở một bên nhìn Lý Nam với vẻ khinh thường.
Người đàn ông này thật đáng ghét!
Anh ta nên biết ơn một chút với những người phụ nữ đã giúp đỡ chính mình đúng không?
Nhưng nếu đối tượng là Triển Nhan thì vẫn là quên đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận