Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 947 -




“Em đừng đọc mấy cái tầm phào đó nữa.” Giọng nói của Bạc Đình có chút buồn bực.
Anh thậm chí còn không biết A Long viết gì về mình trong cuốn sách, vì vậy tốt nhất đừng để Thẩm Thanh Ca hiểu lầm.
Cô trêu anh: "Em đang thắc mắc là tại sao câu chữ của anh lại trở nên hay đến vậy! Nhưng nội dung thật ra khá chính xác và khách quan đó nha."
Giây tiếp theo, Bạc Đình chặn cái miệng nhỏ của cô lại, đoạt lấy hương thơm trong miệng cô, không cho cô cơ hội nói chuyện nữa...
“Ưm...” Cô giãy giụa cố gắng đẩy anh ra, nhưng cô giống như một con gà nhỏ chỉ có thể bị anh chơi đùa.
Thẩm Thanh Ca tức giận, anh đã sắp bốn mươi tuổi rồi, làm sao thể lực còn tốt như vậy?
Điều quan trọng nhất là, anh hầu như không có một sợi tóc bạc nào!
Chăm sóc thật là tốt.
Ngày mai nhất định phải hỏi anh phương pháp mới được.
Dường như cảm nhận được cô không tập trung, Bạc Đình cắn cô một cái để trả đũa.
“Á..." Cô không kịp đề phòng, đau đến kêu lên.
Bạc Đình bị kích thích, nổi lên ham muốn chiếm hữu cô.
Một đêm tràn đầy ái muội...
Ngày hôm sau mặt trời đã lên cao, Thẩm Thanh Ca mới tỉnh dậy.
Hôm qua điên cuồng cả một đêm, dưới mắt cô đã có quầng thâm. Cô quay lại và thấy Bạc Đình vẫn đang ngủ bên cạnh mình.
“Anh Đình! Anh Đình! Anh bị muộn rồi! Đã chín giờ rồi!” Cô vỗ vào ngực anh.
Bạc Đình lười biếng mở mắt ra, đôi mắt đào hoa rất quyến rũ, lông mi cong vút, còn đẹp hơn cả phụ nữ.
“Anh là ông chủ.” Anh ôm cô vào lòng, giọng nói mang theo sự kiêu ngạo không che giấu được.
Đúng rồi!
Anh là ông chủ, ai dám trừ lương anh chứ.
Thần kinh căng thẳng của Thẩm Thanh Ca lập tức thả lỏng, lại rúc vào trong chăn và gối mềm mại.
Bạc Đình giống như một chàng trai chưa từng yêu bao giờ, đối với cô yêu thích vô cùng, cách cư xử cũng trở nên ấu trĩ.
Anh không cảm thấy đủ khi chỉ ôm cô thôi.
Anh áp mặt mình vào mặt cô, hận không thể ở bên cô mọi lúc mọi nơi.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy như hai người họ không phải chỉ vừa mới ở bên nhau, mà giống như họ đã hẹn hò từ rất lâu rồi.
“Anh Đình, anh không thấy kỳ lạ sao? Thái độ của em đối với anh đột nhiên thay đổi 180 độ, anh không sợ em lừa tiền của anh à?” Cô hỏi.
Cô thực sự rất tò mò muốn biết!
Dù ở một thời không khác, bọn họ vẫn ở bên nhau vài tháng trước khi kết hôn.
Nhưng bây giờ, chỉ trong vòng chưa đầy ba ngày bọn họ đã đăng ký kết hôn.
“Em đã giao cả con người cho anh, tiêu chút tiền của anh thì có gì sai?” Bạc Đình ngồi dậy, hai tay chống bên vai của cô, hỏi bằng giọng nghiêm túc.
Thẩm Thanh Ca mím môi, gãi tóc tỏ vẻ bất mãn, “Em không nói chuyện đó! Ý em là, anh không sợ là em giả vờ thích anh à? Lỡ đâu em đến với anh là vì tiền của anh thì sao?”
“Như vậy cũng được mà...” Anh rũ mắt xuống, “Nếu là thế thật thì không cần phải phiền phức như vậy, nếu em thiếu tiền thì cứ nói với anh một tiếng.”
Trong lòng cô nhói lên, đúng như dự đoán của cô.
Cho dù ngay từ đầu cô có muốn vay tiền của Bạc Đình thì anh cũng sẽ đưa cho cô.
Bạc Đình đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, anh tự tin nói: “Nhưng mà anh biết, em thật lòng muốn lấy anh.”
“Tại sao?” Cô hỏi.
“Anh đã gần bốn mươi tuổi rồi, còn không biết phân biệt lời nói thật và lời nói dối à, nếu như vậy thì không phải rất thất bại sao?" Anh cười nhạt.
Thẩm Thanh Ca nhéo mặt anh, “Trông anh không giống như gần bốn mươi nha! Anh Đình, tại sao anh không có tóc bạc? Làm thế nào để chăm sóc vậy? Nói cho em biết đi.”
Khuôn mặt của Bạc Đình tối sầm lại trong giây lát: “…”
Cô có thể đừng hỏi những chuyện không nên hỏi không?
"Có liên quan đến thể lực không? Hay là liên quan đến việc ăn uống? Đến cuối cùng là tại sao anh không có tóc bạc?”
Ánh mắt anh tối sầm, cúi đầu cắn vào vai cô: “Em cố ý phải không.”
“A…” Cô đau đớn, “Anh tuổi chó à? Em cố ý lúc nào?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận