Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 718 -




Sau khi tắm xong, Thẩm Thanh Ca nằm thư giãn trên giường.
Ngày mai có tiết học, nếu tối nay mà còn bị giày vò, thì chắc chắn đến lúc đó sẽ không dậy được.
Tại sao hiện tại chỉ có một ngày nghỉ mỗi tuần?
Khi nào mới có chế độ nghỉ hai ngày vào cuối tuần?
Ngay khi đang suy nghĩ, Bạc Đình mở cửa bước vào với chiếc quần đen với phần thân trên trần trụi.
Màu da của anh là màu lúa mì, cơ bắp rõ ràng và các đường nét cân đối, những giọt nước treo trên cơ bụng tám múi của anh vẫn đang lăn xuống, thấm đẫm phần vải phía dưới cơ thể anh.
Trên cổ anh có một chiếc khăn tắm màu trắng, anh đang lau tóc một cách thô bạo.
Tóc ướt nhưng không ướt đẫm nước, vài sợi tóc rũ xuống trước trán, từng sợi từng sợi rõ ràng.
Nội tiết tố nam bùng nổ!
“Em lau giúp anh đi.” Đôi mắt đào hoa của anh nhìn cô.
Anh ném chiếc khăn qua.
Thẩm Thanh Ca ngồi dậy khỏi giường, nhặt chiếc khăn lên.
Anh ngồi trên giường, cô lau mái tóc ướt của anh.
“Anh Đình, anh có thể mặc quần áo vào được không?”
Anh uể oải nói: “Nóng.”
"Được rồi." Cô nghĩ có lý, nhưng phần thân trên của anh lại quá bắt mắt.
“Hơn nữa, dù sao thì lát nữa cũng phải cởi nó ra.”
Cô cắn môi dưới: “Anh thơm quá.”
“Một lát sẽ cho em ngửi đủ!” Anh mỉm cười nói.
Chiếc quạt điện kêu ù ù và chẳng mấy chốc tóc anh đã khô.
Bạc Đình đặt chiếc khăn sang một bên, hôn một cái rồi khống chế cô.
Thẩm Thanh Ca vỗ nhẹ lên cánh tay anh, “Nhìn ngăn kéo xem có cái đó không…”
Anh mở ngăn kéo trên chiếc bàn cạnh giường ngủ thì đồ an toàn đã không còn.
Bạc Đình thầm nguyền rủa.
“Không còn nữa!” Giọng anh có vẻ tiếc nuối, đành phải nằm xuống bên cạnh cô.
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Đi ngủ sớm đi…”
Hai mắt Bạc Đình trợn to như chuông, không cam lòng ôm lấy cô: “Ngày mai anh sẽ đến bệnh viện.”
Cô không khỏi bật cười, tại sao anh còn lên kế hoạch cho chuyện này?
Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca leo lên xe đạp của cô sau bữa sáng.
"Anh Đình, buổi trưa em sẽ không về ăn trưa. Em và Tiểu Tĩnh đã hẹn nhau đi dạo Cung Tiêu Xã." Cô nói.
Bạc Đình gói bánh quy và kẹo vào giấy rồi bỏ vào giỏ xe, “Nếu em đói thì nhớ ăn nhé.”
Khóe mắt cô giật giật: "Em chỉ không về ăn trưa thôi, cũng không phải là đi xa!"
"Ừ. Đến Cung Tiêu Xã có phải qua bệnh viện không? Em lấy một chút thứ chúng ta cần dùng về." Anh nắm lấy tay lái.
Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ: “Có Tiểu Tĩnh ở đấy, làm sao em lấy được?
“Được rồi, được rồi, để anh đi lấy.” Thấy cô xấu hổ, anh nhanh chóng rút lại lời nói.
Buổi chiều, khi Thẩm Thanh Ca đi mua sắm về, mẹ Ông Lâm cũng tới.
"Cháu gái, cảm ơn cháu! Ông Lâm cuối cùng cũng tỉnh táo lại và bằng lòng ở bên Hồ Hoa." Bà ta lấy từ trong túi ra một phong bì lớn màu đỏ, nhét vào túi Thẩm Thanh Ca.
"Dì, không cần đâu ! Cháu không giúp được gì cả." Thẩm Thanh Ca lấy phong bì màu đỏ ra và muốn trả lại cho bà Lâm.
Đây là truyền thống của người Trung Quốc, mỗi lần đưa phong bao đỏ là phải xô đẩy nhau, giống như đánh nhau vậy.
Mẹ Ông Lâm đút hai tay vào túi nói: "Cháu gái! Cháu còn nhỏ, không hiểu đâu. Nhận phong bì đỏ sẽ tốt cho cháu."
Thẩm Thanh Ca không biết phải nói gì nên đành phải nhận lấy, “Vậy thì cảm ơn dì.”
"Dì phải cảm ơn cháu mới đúng. Đợi hai người bọn họ kết hôn, dì nhất định sẽ mời cháu đến nhà uống rượu mừng."
Sau sự chuyện cô giằng co với mẹ Ông Lâm, cả con ngõ đều biết Thẩm Thanh Ca đã kiếm được một phong bì lớn màu đỏ.
Hàng xóm trong ngõ chợt ghen tị.
Một chị dâu trẻ tuổi nói: “Biết phong bì đỏ bà Lâm cho bao nhiêu không? Nghe nói dày lắm!”
Cô ta dùng tay cường điệu mà khoa tay múa chân.
"Mẹ ơi, chắc phải mấy chục đồng tiền. Nhà họ Lâm giàu thật đấy..."
Một người đàn ông nói: "Này, các người đừng khó chịu nữa, coi như thương hại gia đình bọn họ đi. Các người không phát hiện Bạc Đình không đi làm, mà suốt ngày ở nhà giặt áo nấu cơm à.."
"Phụt, ha ha ha... Bạc Đình chỉ biết bám váy đàn bà, cũng khó xử cho Thanh Ca vừa phải đi học vừa tìm cách kiếm tiền nuôi cậu ta."
"Ai da, vậy thì tôi không ghen tị nữa, Thanh Ca không tệ, đáng tiếc dù có thân phận tiểu thư, nhưng số phận lại là người hầu!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận