Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 245 -




Không ngờ khoảng cách giữa cô và Bạc Đình lại lớn đến thế!
“Anh ở đây lăn lộn nhiều năm như vậy, quen biết một số người cũng không được sao?" Anh hỏi lại.
Cô không cam lòng nói: "Được..."
Cái nhìn không phục này khiến trái tim Bạc Đình ngứa ngáy.
Anh nói: "Em có thể đi hỏi Hoàng Tam, cậu ta có cách."
Cô mỉm cười hài lòng: “Ừ!”
Buổi chiều, sau khi bán xong tôm hùm đất và chuẩn bị đóng quầy hàng, dì Dương đã đến và đưa mấy quả trứng luộc trong nước trà cho Thẩm Thanh Ca.
“Cô gái, cảm ơn cô đã chỉ điểm cho tôi! Hôm nay trứng luộc trong nước trà của chúng tôi cuối cùng cũng trở lại bình thường. Con dâu của tôi cư nhiên muốn tiết kiệm một ít tiền riêng để đưa cho nhà bố mẹ đẻ..." Dì Dương phàn nàn nói.
Thẩm Thanh Ca nói có lệ: “Chỉ là vấn đề nhỏ, không tốn sức mà thôi.”
“Tối qua tôi đã đề cập đến món tôm hùm đất của cô với căng tin nhà ga, nhà bếp nên kia cũng muốn nó!” Dì Dương nói.
Đôi mắt của cô sáng lên: “Có thể, một ký một đồng năm.”
“Nhưng cô bán cho căn tin nhiều như vậy, không sợ công nhân sẽ không đến chỗ cô mua sao?”
“Tôi không sợ! Ngày nào tôi cũng không có đủ tôm hùm đất để bán, công nhân không mua thì người xuống tàu cũng sẽ mua."
Những lời này khiến dì Dương cảm thấy hâm mộ và ghen tị.
Khi Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình trở về thôn, thì thấy Thẩm Kiều Kiều đang ôm Triệu Sơn Hà khóc.
“Sơn Hà, chúng ta làm lành đi... Tôi không muốn làm tiểu thư nhà giàu nữa, bọn họ dùng kim dày đâm tôi, hút máu tôi... Ô ô...".
“Cô xứng đáng bị như vậy! Cô nhất quyết một hai muốn ly hôn, thì cô tự chịu đi!" Triệu Sơn Hà ném cô ta ra.
Thẩm Kiều Kiều ngã xuống đất.
Lý Phượng Chi đau lòng ôm Thẩm Kiều Kiều, "Kiều Kiều, con ráng chịu đau một chút, đến thành phố Thượng Hải rồi thì sẽ ổn thôi."
“Sẽ không ổn... Cố Quyết nói, sau khi con đến thành phố Thượng Hải, con vẫn phải tiếp tục ghim kim, lấy cốt tuỷ của con cho Cố Kỳ Lân."
Thẩm Kiều Kiều vừa định nói gì đó thì một chiếc ô tô lao tới.
Cố Quyết nói gì đó với những người trong xe, mấy người đàn ông bước xuống xe, nắm lấy tay của Thẩm Kiều Kiều, kéo cô ta trở lại xe.
“Tại sao các người lại bắt con gái của tôi? Mau thả con gái tôi ra!" Lý Phượng Chi vừa khóc vừa la hét.
Cố Quyết lấy ra một xấp tiền ném xuống đất: "Đây là một trăm đồng tiền, coi như cảm ơn các người đã nhận nuôi em ấy nhiều năm như vậy."
“Mẹ ơi, cứu con... cứu con..."
Khi Lý Phượng Chi nhìn thấy tiền, bà ta đã quỳ xuống đất để nhặt tiền lên, thậm chí còn không thèm quan tâm đến Thẩm Kiều Kiều. "..."
Chẳng mấy chốc, Thẩm Kiều Kiều đã bị mang đi.
Nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều bị như vậy, trong mắt của Thẩm Thanh Ca tràn đầy mỉa mai.
Khi đến thành phố Thượng Hải, cô ta sẽ có khoảng thời gian đau khổ!
Chỉ để phù hợp cốt tuỷ, cô ta sẽ bị ghim kim hơn mười lần.
Sự nghi ngờ hiện lên trong mắt Bạc Đình, dường như Thanh Ca đã biết từ lâu rằng thân phận giả mạo của Thẩm Kiều Kiều sẽ có kết cục tồi tệ.
Tuy nhiên, chỉ cần cô không nói thì anh cũng sẽ không hỏi.
Về đến nhà, Bạc Đình liền đi nấu cơm.
Thẩm Thanh Ca chuẩn bị làm theo lời của Bạc Đình, đi tìm Hoàng Tam giúp đỡ, để xem Hoàng Tam có cách gì.
Cô khép hờ cửa và đi đến nhà Hoàng Tam.
“Vào đi, có chuyện gì vậy?" Hoàng Tam nhanh chóng đi tới cửa.
Khi nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, sắc mặt của anh ta không có biểu cảm gì, không phân biệt được là thích hay không thích.
“Tôi muốn mở rộng công việc kinh doanh, anh Đình kêu tôi tới tìm anh, nói là anh có cách." Cô bình tĩnh nói.
Hoàng Tam rót cho cô một cốc nước, đặt lên bàn đá, xa cách hỏi: "Cô có công việc kinh doanh gì, nói cho tôi biết."
“Tôi bán trứng da hổ, tôm hùm đất và văn phòng phẩm.”
Hoàng Tam gật đầu, "Trứng da hổ với tôm hùm đất thì thôi đi, tôi không có thời gian học. Đưa văn phòng phẩm cho tôi, càng nhiều càng tốt, tôi sẽ tìm người bán cho cô, tiền lời cô 7 tôi 3."
“Chỉ thế thôi à? Thuê người không cần tiền sao? Tôi không cần ký giấy gì sao?"
“Cô tin hay không thì tùy." Hoàng Tam nhàn nhạt nói.
Thẩm Thanh Ca lập tức nói: "Tôi tin! Người của anh Đình, tôi đương nhiên tin tưởng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận