Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 261 -




“Đừng tin cô ta….. Tôi không có, tôi không có….” Xuân Hoa kêu to.
Tần Thiết Ngưu hừ lạnh một tiếng: “Sao lại không phải chứ? Chính cô đã từng nói như vậy còn gì!”
Mọi người xung quanh đều đang thảo luận với nhau, “Lúc trước, Tần Thiết Ngưu thật sự rất thích cô ta, bây giờ đột nhiên không những không thích nữa mà còn huỷ hôn, như vậy khẳng định là Xuân Hoa có vấn đề.”
“Hừ, thì ra lý do Xuân Hoa muốn gả đi là tưởng dựa vào chồng mình để nuôi em trai. Loại đàn bà này chính là không nên lấy, lấy về nhà chỉ có nghèo ba đời!”
Chỉ một lúc sau, Thẩm Thanh Ca đi từ phòng phát thanh ra tới nói, “Xuân Hoa, như thế nào? Cô có hài lòng không?
“Ô ô ô…… Cô dựa vào đâu mà nói ra chứ?” Xuân Hoa khóc lóc, lao về phía Thẩm Thanh Ca.
“Không phải cô kêu tôi nói sao?” Thẩm Thanh Ca đẩy mạnh Xuân Hoa ra.
Xuân Hoa đứng không không vững liền ngã nhào xuống đất.
Sau đó thì cả người bất động nằm dưới đất.
Em trai cô ta quỳ xuống, lấy tay lắc người Xuân Hoa, “Chị hai, chị hai…..”
“Ô ô ô….. Chị hai của tôi chết rồi… Là cô đẩy chết chị hai của tôi! Các người bồi thường tiền đi!”
Mọi ngườ trong thôn đều bị doạ đến mặt trắng bệch ra, có mấy người đàn ông to gan đi lên, đem tay để ở trước mũi của cô ta, “Thật sự không còn thở nữa! Cô ta đã chết!”
“Này…. Làm thế nào bây giờ, có người chết…..” Người dân xung quanh hoảng sợ nhìn Thẩm Thanh Ca.
Em trai của Xuân Hoa chỉ tay về hướng Thẩm Thanh Ca và Tần Thiết Ngưu, hô to: “Các người bồi thường tiền đi! Là các người hại chết chị hai của tôi, các người mau bồi thường một ngàn đồng tiền đi.”
Tần Thiết Ngưu cùng dì Tần bị câu nói của em trai Xuân Hoa dọa đến tim đập thình thịch.
Thế nhưng Thẩm Thanh Ca lại nhìn hai chị em Xuân Hoa đầy khinh thường.
Chị ruột của mình chết, không đau lòng thì thôi, vậy mà còn vội vã đòi tiền bồi thường, khẳng định hai chị em nhà này đã diễn qua vô số lần rồi mới có thể thuần thục như vậy.
“Em trai, em nói rất đúng! Một mình tôi làm thì một mình tôi chịu, tôi cũng nên bồi thường tiền.” Thẩm Thanh Ca quay sang nháy mắt với Bạc Đình, “Anh Đình, anh nhanh đi đào một cái hố đi, chúng ta đem Xuân Hoa chôn cất.”
Bạc Đình cười nhẹ, giọng đầy khinh thường nói: “Một ngàn đồng tiền, không phải nhà chúng tôi không lấy ra được số tiền này. Nhưng trước tiên cần nhờ mọi người ở đây một chút, đem cô ta lột sạch, rồi mang xuống dưới sông tắm rửa sạch sẽ, sau đó mang đi chôn cất cái đã.”
Tần Thiết Ngưu là một người thành thật, liền lập tức cầm xẻng đi đào hố, dì Tần cũng khẽ cắn răng đi lên ở trước mặt mọi người cởi áo bông của Xuân Hoa ra.
Vừa mới cởi được cái cúc đầu tiên, Xuân Hoa liền lập tức ngồi dậy.
“A…. Người chết sống lại!” Dì Tần liền thiếu chút bị dọa đến tiểu ra quần.
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Dì Tần, không phải là người chết sống lại, mà là không đóng kịch giả chết được nữa!”
Lúc này, người dân xung quanh mới phản ứng lại đây, Xuân Hoa là đang giả chết!
Xuân Hoa đứng dậy, vừa xấu hổ vừa mất mặt, vội vàng cài cúc áo trên ngực lại, “Hừ!”
Cô ta cảm thấy rất xấu hổ, đang chuẩn bị kéo em trai rời đi, lại vô tình đụng phải chủ nhiệm phụ nữ Chu Quế Hoa.
Trong đầu của Xuân Hoa liền nảy ra một ý tưởng, liền kể cho Chu Quế Hoa về chuyện vừa rồi.
Chu Quế Hoa nghe xong cũng đành phải trách mắng: "Thanh Ca, tuy rằng Xuân Hoa sai, nhưng cô cũng không nên đến phòng phát thanh nói ra chuyện như vậy? Giờ mọi người đều biết chuyện, còn ai muốn lấy Xuân Hoa nữa chứ."
“Chủ nhiệm, từng câu từng chữ tôi nói ra đều là thật, không tin thì bà đi hỏi Tần Thiết Ngưu và Lê Hoa đi.” Thẩm Thanh Ca nhúm vai, thản nhiên nói.
“Đúng vậy, chủ nhiệm, Thanh Ca không có nói dối, người phụ nữ đê tiện này đúng thật là đã từng nói như vậy.” Tần Thiết Ngưu mở miệng lên tiếng giải thích.
Chu Quế Hoa cũng không phải đứa ngốc, bà ta đại khái cũng đã đoán ra được chuyện gì vừa xảy ra.
Khẳng định là Xuân Hoa đã đắc tội với Thẩm Thanh Ca, nếu không làm sao lại bị trừng trị mạnh tay như vậy chứ?
“Xuân Hoa, cây ngay không sợ chết đứng, nếu như những gì Thanh Ca nói là giả, thì cô không có việc gì phải sợ cả.” Chu Quế Hoa lạnh lùng nói.
Mọi người xung quanh cũng quay sang trách mắng Xuân Hoa: “Tôi cảm thấy Thẩm Thanh Ca không có làm điều gì sai cả. Nếu cô ấy không nói ra, nhỡ sau này chúng tôi không cẩn thận cưới phải Xuân Hoa thì làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy! Tôi cũng không muốn làm trâu làm ngựa cho em trai cô ta cả đời đâu.”
“Loại người phụ nữ này cho không tôi, tôi cũng không thèm lấy!”
Nghe được những lời mọi người châm chọc mình như vậy, Xuân Hoa liền tức giận khóc lóc chạy đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận