Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 844 -




“Sợ em coi thường anh.” Anh nói một cách bình tĩnh, xoa đầu cô.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên.
May mắn thay, Bạc Đình không thể giấu diếm mọi chuyện trong lòng, mỗi lần trong lòng không thoải mái đều nói ra.
Nếu không thì, cô còn không biết mình sẽ vô ý làm tổn thương anh bao nhiêu lần.
“Nhưng bây giờ đỡ hơn rồi, anh yên tâm ăn bám em rồi.” Anh nói đùa.
Thẩm Thanh Ca đẩy anh một cái: “Em không nuôi người ăn bám.”
Buổi tối, ăn lẩu xong, Bạc Đình đang định rửa bát thì Hoàng Tam tới.
"Đại ca..." Sắc mặt của anh ta thoạt trông rất khó coi.
"Em đi nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ rửa." Bạc Đình dặn dò một tiếng rồi cùng Hoàng Tam đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Ca thấy có chút kì lạ, tại sao hai người lại ra ngoài nói chuyện?
Là đang cố tình tránh mặt cô?
Đến đầu ngõ, Hoàng Tam nói: “Đại ca, anh thật sự muốn chị dâu đi du học à?”
“…” Bạc Đình liếc nhìn anh ta: “Cậu có bệnh phải không?"
Vẻ mặt Hoàng Tam ủ rũ, anh ta mở miệng giải thích: "Không phải chúng ta đã thấy rất nhiều người phụ nữ làm nhân viên phục vụ ở Cảng Thành đều không muốn quay về sao? Huống hồ là ở nước ngoài? Em chỉ lo chị dâu không muốn quay về nữa."
Bạc Đình châm một điếu thuốc, nhả ra khói trắng, khói thuốc bao phủ khuôn mặt sâu thẳm của anh, khiến người ta khó nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
"Cô ấy muốn đi đâu thì đi đến đó. Anh không thể quản."
"Nếu như cô ấy muốn ở nước ngoài luôn thì sao? Đại ca, anh sao vậy? Cứ như vậy chia tay à?" Hoàng Tam cố nói điều đó rõ ràng nhất có thể.
“Cậu không hiểu.” Anh nặng nề nói.
Hoàng Tam cau mày: "Đại ca! Em nghe nói Đại học Kinh Hải có rất nhiều du học sinh sau khi đi ra nước ngoài đều không dự định quay về nữa."
Bạc Đình gật đầu, "Sau này không cần nói nữa."
Khi Bạc Đình quay lại, Thẩm Thanh Ca đã rửa bát xong rồi.
Cô tò mò hỏi: “Tại sao Hoàng Tam không vào nhà ngồi?”
“Cậu ta về rồi.” Anh bình tĩnh nói.
“Hai người nói chuyện gì vậy?”
Khóe miệng Bạc Đình hiện lên một nụ cười, “Không nói gì hết.”
Cô đoán là chuyện công việc nên cũng lười hỏi.
Buổi tối khi đi ngủ, Bạc Đình ôm cô thật chặt và nói: "Thanh Ca, tương lai nếu em muốn làm gì thì cứ làm đi, tuyệt đối đừng suy nghĩ đến anh."
"Ý anh là gì?" Cô ôm mặt anh.
Anh im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Anh chỉ sợ làm chậm trễ em.”
Trước mặt anh là một người phụ nữ rất ưu tú, thông minh và dũng cảm, cô tỏa sáng, không nên chấp nhận hạn chế hay kiểm soát bởi bất cứ ai.
"Anh chưa bao làm chậm trễ em, em cũng sẽ không bị ai làm chậm trễ, em luôn có kế hoạch của riêng mình." Cô nghiêm túc nói.
Bạc Đình gật đầu: “Anh đang học tiếng Anh rất nghiêm túc, sẽ không cản trở em đâu.”
Một dòng điện ấm áp chạy qua tim cô, Bạc Đình đang tiến bộ cùng cô.
Cô chậm rãi nói: “Em biết.”
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca dẫn Bạc Đình đến cửa hàng quần áo.
“Đã một tháng rồi, sổ sách kế toán ở đây vẫn chưa xử lý.” Cô đưa sổ sách kế toán cho anh.
Bạc Đình cười như không cười, "Thanh Ca, em phải thuê một kế toán."
"Anh đã từng thấy ai thuê kế toán cho một doanh nghiệp nhỏ chưa? Thật xấu hổ!" Cô nói nhỏ.
Anh mở sổ kế toán xem xét thì thấy chữ viết bên trong rõ ràng, được ghi rất chi tiết, rõ ràng, nhớ được toàn bộ khoản ghi trong nháy mắt.
Bạc Đình đã sửa một số lỗi viết sai, xem xét kĩ lại là hoàn thành xong việc rồi.
"Sổ sách kế toán làm rất tốt." Anh đánh giá.
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Miêu Miêu, Bạc Đình khen em đó.”
“Ha ha, cảm ơn…” Miêu Miêu xoa xoa đầu.
"Lợi nhuận trong tháng này là 202 đồng tiền. Nếu em mua hàng từ nhà máy và sản xuất theo lô hàng, chi phí sẽ thấp hơn." Bạc Đình tổng kết lại phát hiện của mình.
Thẩm Thanh Ca nói ra suy nghĩ của mình, "Anh Đình, liệu chúng ta có thể tự mua máy móc, tự mở nhà xưởng, sau đó sản xuất theo lô hàng được không?"
Mắt anh sáng lên, "Được, nhưng bây giờ em chưa lấy lại tiền vốn. Anh đề nghị em nên làm tốt nhất ở giai đoạn này, vẫn nên đặt hàng số lượng lớn từ nhà xưởng phía Nam."
“Phiền chết đi được, em sắp phải ra nước ngoài rồi, không có thời gian nữa..." Cô lẩm bẩm.
Bạc Đình nhìn thấy cô có vẻ khó chịu, vẻ mặt anh vô cùng dịu dàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận