Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 657 -




Thẩm Thanh Ca liếc mắt một cái liền nhận ra Tuyết Lị.
“Thực sự xin lỗi!” Tuyết Lị cúi đầu.
Thẩm Thanh Ca đi vào trong sân, “Đi vào đây quỳ xuống.”
Tuyết Lị chịu nhục đi vào theo, “……”
“Anh Đình đóng cửa.” Cô nói.
Bạc Đình lập tức khép cửa lại.
“Muốn tự do phải trả giá một cái giá lớn, quỳ đi.” Thẩm Thanh Ca khoanh tay lại, nhẹ nhàng giơ cằm lên.
Tuyết Lị đột ngột quỳ xuống, cô ta trầm mặt xuống, “Thực sự xin lỗi! Nhưng Bạc Đình đã đánh tôi rồi, còn đánh bay một cái răng của tôi! Cô vốn không hề bị thương, cô muốn chỉnh tôi tới chết sao, phải đến mức này sao?”
“Alo, có phải cục cảnh sát không? Hiện tại Tuyết Lị đang ở nhà của chúng tôi.” Thẩm Thanh Ca cầm lấy ống nghe điện thoại.
Lúc này, Tuyết Lị mới phát hiện ra Thẩm Thanh Ca đang lừa cô ta, căn bản không hề tha thứ cho cô ta, cô ta bò lên đang muốn chạy, Bạc Đình cản đường của cô ta lại.
“Muốn chạy đến nơi nào?” Bạc Đình châm chọc hỏi.
Tuyết Lị sợ hãi nhìn về phía bọn họ, “Hai người tha cho tôi đi…… Tôi đã biết sai rồi!”
“Tha cho cô, chẳng phải cô cảm thấy rất có lỗi với tôi hay sao?” Thẩm Thanh Ca khoanh tay, trên mặt toàn là châm chọc.
Thật là buồn cười!
Cả nhà Tuyết Lị thế mà thật sự tin cô sẽ tha thứ cho cô ta!
Coi cô là đồ ngốc sao?
Tuyết Lị khóc nức nở, khổ sở đến mức run rẩy cả người.
Chỉ một lát sau, cảnh sát tới, bọn họ đưa cho Tuyết Lị một đôi còng tay bạc.
“Chúc mừng chúc mừng! Phải hạnh phúc ở ký túc xá tại ngoại thành nha!” Thẩm Thanh Ca châm chọc nói.
Tuyết Lị hung dữ nhìn cô, “Thẩm Thanh Ca, cô cứ đợi đấy! Tôi sẽ mời luật sư! Tôi sẽ không bị sao cả.”
“Luật sư là nghề nghiệp không phải thần tiên! Tội lừa bán phụ nữ, chạy trốn đều đủ để cho cô bị kết án!” Cảnh sát nhìn thấy phạm nhân kiêu ngạo như vậy, nhịn không được nói một câu.
Tuyết Lị cảm thấy đau khổ tới mức tưởng chừng như tim sắp bị xé rách.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Thẩm Thanh Ca liền chuẩn bị đi học.
Cô đã nghỉ được vài ngày.
Bạc Đình tự đưa cô đến trường học, “Anh chờ em tan học.”
“Anh không đi vào nghe giảng sao?” Cô hỏi.
“Anh không muốn bị thôi miên.” Bạc Đình ngồi trên ghế dài ở bên ngoài khu dạy học.
Cô cười, đi vào khu dạy học.
Đi vào phòng học, mọi người đều ở đang nói về Tuyết Lị.
“Thật sự không nghĩ tới Tuyết Lị đáng sợ như vậy! Chậc chậc……”
“Lừa bán phụ nữ a! Cô ta nhìn có vẻ dịu dàng như vậy, thế mà lại là người phụ nữ độc ác.”
Thẩm Thanh Ca ngồi ở bên cạnh Triệu Tiểu Tĩnh, Triệu Tiểu Tĩnh nhìn thấy cô kích động ôm lấy, “Cậu cuối cùng cũng tới! Tuyết Lị kia thật đáng chết!”
“Hiện tại trường học đã tạm thời bố trí một trợ giảng lên lớp thay, nghe nói là đàn anh khoá trên đang học tiến sĩ, kêu Mạnh Điệu.”
Thẩm Thanh Ca chép lại các ghi chú trong sách vở của Triệu Tiểu Tĩnh.
Chỉ một lát sau, chuông vào học vang lên.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơmi ôm sách vở đi đến trên bục giảng.
Anh ta đeo một mắt kính gọng vàng, hai bên tay áo cuốn lên, lộ ra một đoạn cánh tay màu nâu mật ong, nhìn lịch sự nhưng bên cạnh đó lại không mất đi sự quyến rũ và nam tính, ngón áp út ở tay trái của anh ta đeo một chiếc nhẫn bằng bạc.
Các nữ sinh viên ở trong phòng học thấy anh ta đều không thể nhịn được lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
“Ôn tập một chút nội dung của tiết trước……”
Học xong một tiết, đã trôi qua một tiếng rưỡi.
Mạnh Điệu uống nước ở bình giữ nhiệt, nhẹ nhàng giơ cầm về phía Thẩm Thanh Ca, “Bạn học Thẩm Thanh Ca đúng không? Ôm sách vở đến đến văn phòng đi, tôi cho cô xem mấy bài ghi chép.”
Thẩm Thanh Ca gật đầu.
“Thật hâm mộ Thẩm Thanh Ca!” Mấy nữ sinh viên nói.
Cô đeo túi xách, ôm mấy quyển giáo án linh tinh đi theo phía sau Mạnh Điệu, khi đi ra khu dạy học đúng lúc gặp được Bạc Đình.
“Có chuyện gì vậy?” Bạc Đình nhíu mày.
Cô nhỏ giọng nói, “Vài ngày không đi học, em bổ sung ghi chép mấy bài học một chút.”
“Ừm……” Bạc Đình đánh giá bóng dáng của người đàn ông đi đằng trước Thẩm Thanh Ca.
Từ bóng dáng nhìn ra được dáng người của người đàn ông này không tệ lắm…… Không biết mặt như thế nào!
Đột nhiên anh cảm thấy nguy hiểm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận